Thái thượng trưởng lão, tông chủ Đế Dực Thiên... Cùng với một người là một vị người hầu siêu cấp của Đế Thiên Tông.
Gọi người nọ là người hầu, nhưng hắn lại thân với tông chủ Đế Thiên Tông như anh em.
Cho dù là tông chủ cũng phải gọi hắn một tiếng Hắc lão.
Ngay khi Quý Lưu Tuyết sắp thoát khỏi Đế Nhã.
Đế Nhã rốt cục nhịn không được nói ra chân tướng.
"Lưu Tuyết, con không phải là con gái của Quý Vạn, con là con gái của ta!"
Quý Lưu Tuyết trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
"Vì sao hắn sử dụng Huyết Sát Bảo Luân, ngươi lại chết, mà là Đế Điền chết, bởi vì, Đế Điền mới là con trai của Quý Vạn, lúc trước cha của ngươi muốn con trai, nhưng ta mang thai con gái, vì không muốn hắn thất vọng, ta mới tới Quý tộc, dùng ngươi đổi với Đế Điền..."
Quý Lưu Tuyết ngây dại cả người.
Cô rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Đế Nhã đối xử với cô tốt như vậy.
Có thể nói, bà ấy là mẹ chồng tốt nhất trên đời này.
Thì ra, Đế Nhã chính là mẹ ruột của cô!
"Cho nên, người chết không phải cha của ngươi, còn có Đế Điền kia, ta biết, ngươi còn chưa có động phòng cùng với hắn, chết cũng đã chết, ngươi đừng xúc động, chỉ cần kiên trì đến lúc Thái thượng trưởng lão và tông chủ xuất quan sẽ không có việc gì!" Đế Nhã gắt gao ôm lấy Quý Lưu Tuyết.
Không, hẳn là Đế Lưu Tuyết.
"Người là mẹ con?" Đế Lưu Tuyết vô cùng vui mừng.
Tuy rằng, Đế Nhã đối xử với cô rất tốt, nhưng cô biết cô cũng không phải huyết mạch Đế gia.
Cho nên cô mới cố gắng tu luyện như vậy.
Tuổi còn trẻ cũng đã có thực lực cấp bậc đại trưởng lão.