Tây Môn Vô Song thấy Lâm Hiên chẳng những không có đi, còn đứng một bên uống trà sữa, hận không thể một kiếm chém chết hắn cho rồi.
Gặp qua nhiều người muốn chết, nhưng chưa từng thấy người muốn chết đến điên khùng như vậy.
Thấy đôi mắt đẹp của Tây Môn Vô Song hung ác nhìn chằm chằm mình, Lâm Hiên mở miệng hỏi: “Muốn uống một ngụm sao?”
“Ta uống em gái ngươi!” Tây Môn Vô Song cuối cùng cũng chửi thề.
“Nếu như cô muốn uống của tôi, tôi có thể cho cô uống một ngụm. Nhưng nếu cô uống em gái tôi thì không được. Nó sẽ mắng tôi đó.” Lâm Hiên chớp chớp mắt nói.
Trời ơi, cái tên quái thai này từ đâu chui ra vậy?
Tây Môn Vô Song nói không nên lời.
Cô liều mạng, để cho Lâm Hiên cơ hội chạy trốn.
Nhưng tên này lại đứng đây hóng chuyện?
Đám người Sát Nhận này vô cùng tàn nhẫn.
Vì diệt khẩu, chờ sau khi giết cô, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào gặp phải.
Tây Môn Vô Song lần thứ hai đẩy Lâm Hiên ra. Vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.
Nhưng một âm thanh lạnh nhạt lại vang lên phía sau cô:
“Nếu cô đánh tiếp, nhiều nhất mười chiêu, cô chắc chắn sẽ chết!”
Thân thể mềm mại của Tây Môn Vô Song run lên.
Cô đương nhiên biết nếu lại đi qua đó một lần nữa thì nhất định sẽ chết.
Nhưng cô ấy có thể làm gì đây?
Đã không thể trốn thoát.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!