Nhìn thấy một người phụ nữ đang tưới hoa, cô liền đi qua.
“Xin chào, cô cũng là thuộc hạ ở đây sao?” Tây Môn Vô Song hỏi người đang tưới hoa.
Đối phương liếc nhìn Tây Môn Vô Song gật đầu. Cô nàng là người giúp việc ở Đế Phủ.
"Vậy, tôi có thể làm gì?" Tây Môn Vô Song hỏi.
Nữ giúp việc kia đánh giá Tây Môn Vô Song vài lần.
Khuông mặt Tây Môn Vô Song vô cùng tinh xảo, trong mắt lại hiện lên khí phách anh hùng.
Vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn.
Một người phụ nữ như vậy làm sao có thể là một người giúp việc.
Hôm nay nàng nhìn thấy Lâm Hiên mang Tây Môn Vô Song trở về.
Trong lòng nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra.
"Khụ khụ, cô không cần phải làm gì cả.” Người giúp việc nói.
Trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ không bao lâu nữa, cô sẽ là thiếu phu nhân nơi này, sao dám để cô làm việc đây.
“Xin hãy nói cho tôi biết tôi có thể làm gì đi. Tôi không muốn trở thành một kẻ vô dụng.” Tây Môn Vô Song mở miệng nói.
"Như vậy..." Người giúp việc nghĩ ngợi.
Một lát sau, ghé sát vào tai Tây Môn Vô Song nói:
"Nếu cô thật sự muốn làm gì đó, thì chỉ cần hầu hạ Lâm Thiếu thật tốt là được rồi. Cô làm tốt chuyện này thì so với bất kỳ chuyện gì khác cũng đáng giá hơn.”