Cô gái này một lần đã tiêu diệt hết một phần của người ta rồi.
“Làm tốt lắm. Nhưng cô cũng không thể khinh địch. Tây Môn gia còn có chiến thần, hơn nữa, có một vị chiến thần, đã tới Giang Đô!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
Tuy rằng thực lực của Long Ngạo Thiên không tệ, đạt tới cấp bậc Võ Vương.
Nhưng chiến thần, thực lực thấp nhất đều là từ Võ Vương trở lên.
Nếu Long Ngạo Thiên gặp phải chiến thần của Tây Môn gia, chưa chắc có thể đánh được.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Tây Môn Vô Song trên mặt hiện lên một tia khí phách, nói:
“Chủ nhân ngươi yên tâm. Chiến thần Tây Môn gia không đến thì thôi, nếu như đến tôi nhất định sẽ đánh hắn đến không nhìn rõ Đông Tây Nam Bắc.”
Không biết vì sao, chỉ cần có liên quan đến chiến đấu, Tây Môn Vô Song đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Nhìn thấy chiến ý của Tây Môn Vô Song.
Lâm Hiên khóe miệng giật giật, trong lòng không khỏi nói, cô gái này chắc chắn là một phần tử hiếu chiến.
Chuyện Lâm Hiên không biết là, Tây Môn Vô Song mười mấy tuổi liền đến biên cảnh, đánh giặc mười mấy năm liền tục, gen hiếu chiến đã sớm khắc sâu trong xương cốt cô rồi.
Vì vậy, tuy đã quên mình là ai nhưng cô không hề quên võ công.
“Đúng rồi, chủ nhân, chiến thần Tây Môn gia kia tên là gì?” Tây Môn Vô Song hỏi.