“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, gọi Chiến Thần hai sao của Tây Môn gia các ngươi lại đây!” Tây Môn Vô Song khí phách nói.
Cô học được bốn chiêu kiếm, mới dùng hai chiêu liền đánh bại Tây Môn Lâm Phong. Cô đánh còn chưa đã tay nha.
Tây Môn Lâm Phong lấy điện thoại ra đang định liên lạc với chiến thần hai sao của Tây Môn gia, Tây Môn Đoạn Hải.
“Không cần, ta tới!”
Lúc này, một nam tử diện mạo thô kệch, mặc quần áo vải lanh trên lưng đeo một thanh thiết kiếm, chậm rãi đi tới.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, trong ánh mắt tựa hồ không có bất kỳ biểu tình gì, thanh kiếm sắt trên lưng rỉ sét loang lổ, thoạt nhìn, giống như là từ trong đống rác nhặt được.
“Đoạn Hải Chiến Thần!”
Nhìn thấy Tây Môn Đoạn Hải, trên mặt người Tây Môn gia lần nữa hiện lên vẻ hy vọng.
Tây Môn Đoạn Hải hiện tại là tồn tại mạnh nhất trong gia tộc Tây Môn.
Hắn ta thậm chí còn không che mặt. Nhưng mà trang phục hắn mặc thế này… đã đủ khiêm tốn rồi.
Thật khó để mọi người liên tưởng hắn với một Chiến Thần.
“Chủ nhân, ngươi cảm thấy Long tỷ có thể là đối thủ của Tây Môn Đoạn Hải không?” Sở Thiền Hoàng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hiên.
Lúc này hai người đang ở trên lầu một khách sạn cách Tây Môn Lâu không xa, quan sát chiến trường.
Tuy Rằng Lâm Hiên đối với Long Ngạo Thiên có lòng tin, nhưng đối phương dù sao cũng là chiến thần. Vì vậy, Lâm Hiên vẫn đến.
Lâm Hiên lắc đầu. Anh cũng không biết.
Tây Môn Đoạn Hải ăn mặc rất bình thường.
Áo vải lanh, thanh kiếm sắt rỉ sét.
Võ giả như vậy thường thì thực lực sẽ còn đáng sợ hơn.
Bởi vì bọn họ căn bản không để ý tới những thứ khác, trong mắt bọn họ chỉ có theo đuổi võ đạo.
Chỉ sợ, so với Tây Môn Lâm Phong mạnh hơn rất nhiều.
“Cầm kiếm đi!” Tây Môn Vô Song dùng cự kiếm chỉ vào Tây Môn Đoạn Hải.