“Quay người lại!” Kim Linh Khê thấy Lâm Hiên đứng nhìn mình thay quần áo, cắn răng nói.
Lâm Hiên bĩu môi, trong lòng tự nhủ, còn có chỗ nào tôi chưa từng xem qua? Lúc nãy không phải đã xem sạch sẽ rồi sao?
“Là ta, Thư Vọng!”
Kim Linh Khê mặc quần áo xong, mở cửa.
Chỉ thấy Thư Vọng lúc này tóc tai bù xù, cả người đầy thương tích, dường như đã trải qua một hồi đại chiến.
"Tiểu Hầu gia, ngươi có việc gì?" Kim Linh Khê nhàn nhạt hỏi.
Trên mặt Thư Vọng lộ ra vẻ băng lãnh, nói: "Không tìm thấy quận chúa!”
“Không tìm thấy quận chúa thì ngươi tìm ta làm gì?” Kim Linh Khê nhíu mày hỏi.
"Kim Linh Khê, ta biết ta cướp công lao của ngươi là không đúng. Nhưng quận chúa mất tích, ngươi cũng không thoát được quan hệ. Nghĩa phụ đã nói, nếu trong vòng ba ngày không tìm được quận chúa. Ngươi và ta, đều phải chết! Khụ khụ..." Thư Vọng nói xong liền ho khan một tiếng.
Ho ra cả máu!
Thư Vọng là bị Thư Thành Vũ đánh.
Biết quận chúa mất tích, Thư Thành Vũ phẫn nộ đến cực điểm, thiếu chút nữa đánh chết Thư Vọng.
"Đây không phải đều là ngươi tự làm tự chịu sao? Ai bảo ngươi cướp công lao của Kim bé bự!" Lâm Hiên nghe vậy hừ lạnh nói.
“Kim Linh Khê, nơi này là U Châu, là địa bàn của ngươi. Em gái ta mất tích trên địa bàn của ngươi. Ngươi nhất định phải tìm được nàng, nếu không, ta và ngươi đều không gánh nổi hậu quả đâu!”
“Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ cố gắng hết sức!" Kim Linh Khê cũng trở nên nghiêm túc.
Cô biết Thư Thành Vũ thương yêu thương Thư Y quận chúa đến mức nào.
Nếu như Thư Y quận chúa xảy ra chuyện gì, vậy quả thực giống như trời sụp.
"Kim bé bự, ngươi thật sự muốn đi tìm cái bình hoa kia sao? Theo ta thì không bằng cứ để cái bình hoa kia chết đi!" Lâm Hiên một chút cũng không quan tâm đến sống chết của Thư Y.