Có lẽ là tồn tại mạnh mẽ nhất mà Lâm Hiên từng gặp cho đến bây giờ.
Nàng kích động nắm lấy bả vai Lâm Hiên, hỏi: "Ngươi, ngươi nói thật?"
“Đương nhiên là thật. Sư phụ còn nói ta sau khi xuống núi nhất định phải đến ăn món ăn đặc trưng của Vọng Giang Lâu, đến gặp bà chủ Vọng Giang Lâu này!” Lâm Hiên tiếp tục nói.
Hắn nhìn ra được, bà chủ này khẳng định đối với lão đầu Sát Đế kia có thâm tình.
Sát Đế lão đầu chắc là đã cô phụ vị tuyệt sắc mỹ nhân này rồi.
Hắn là đệ tử chân truyền duy nhất của Sát Đế lão đầu, như thế nào cũng phải giúp lão đầu tử nói một hai câu.
Ít nhất cũng phải để cho nàng biết, trong lòng Sát Đế sư phụ vẫn có nàng.
Nhưng mà, nghe Lâm Hiên nói xong, sắc mặt Lâu Mãn Nguyệt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Niềm vui vừa rồi cũng bị quét sạch, nháy mắt đã không còn.
Lâm Hiên vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâu Mãn Nguyệt, chẳng lẽ hắn vừa nói sai gì rồi?
Nhưng, sư phụ lúc ấy, đúng thật là nói như vậy mà?
Hay là nói, Lâu Mãn Nguyệt cũng không muốn để cho hắn đến gặp nàng?
"Tốt, tốt, tốt lắm! Tên Sát Đế khốn kiếp, ngươi trốn lão nương mấy chục năm, không đến gặp ta. Lại để cho một tiểu tử chạy đến gặp ta là có ý gì? Cảm thấy Lâu Mãn Nguyệt ta lớn tuổi vẫn không thể gả đi, gửi một thằng oắt con đến xúc phạm ta đúng không?” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâu Mãn Nguyệt tràn ngập phẫn nộ.
Vị bà chủ phong hoa tuyệt đại của Vọng Giang lâu này. Từ trước đến nay ôn nhu như nước, cho tới bây giờ đều là tươi cười.
Nhưng giờ phút này. Lại bày ra một mặt khác nhau.
Toàn bộ nhà hàng yên tĩnh. Mọi người kinh ngạc nhìn Lâu Mãn Nguyệt.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, mà khiến vị bà chủ cực phẩm này thất thố như thế.
Lâu Mãn Nguyệt lại không quan tâm đ ến phản ứng của mọi người chút nào.