*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người, một phòng?
Chơi lớn quá rồi phải không?
“Kim bé bự, cô đùa sao? Tôi không quen việc ở chung với người khác một phòng đâu.” Lâm Hiên cười khổ nói.
Kim Linh Khê: "Cho nên, ba chúng ta ngủ một phòng."
Lâm Hiên: "..."
Anh Đào: "..."
Lễ tân: "..."
Lúc này trong nội tâm Anh Đào gào thét: “Châu chủ, ngươi muốn ngủ với Lâm Hiên thì ngủ đi, đừng mang theo tôi nha! Tôi không muốn xem phim trực tiếp đâu!”
Anh Đào nhớ tới cảnh hai người ở Thư vương phủ, trước mặt hơn vạn người quấn quít với nhau. Nếu không phải nữ hoàng ho khan cắt đứt, sợ là đều cởi bỏ hết quần áo trên người rồi.
“Hay là, thuê hai phòng hoặc ba phòng đi ạ. Ba người thuê một phòng, nếu lỡ gặp cảnh sát tuần tra, chúng tôi cũng khó giải thích…” Lễ tân yếu ớt nói.
Ánh mắt nhịn không được đánh giá Lâm Hiên.
Tên này, quả thật rất đẹp trai. Chơi hai người còn có thể chấp nhận được. Nhưng chơi ba này… cô khó có thể chấp nhận.
“Không được. Chỉ thuê một phòng thôi.” Kim Linh Khê thái độ kiên quyết nói.
"Kim bé bự, cô là đang sợ ta đi tìm… sao. Yên tâm đi, tôi sẽ không đi.”
Lâm Hiên đương nhiên biết Kim Linh Khê đang suy nghĩ cái gì, nhất định là sợ hắn lấy thân đi mạo hiểm.