Cứ như vậy, nữ hoàng Long Ý một tay cầm năm xiên nướng, bên trái một ngụm, bên phải một ngụm.
Bởi vì lần đầu tiên ăn thịt nướng, dầu mỡ dính vào khuôn mặt tuyệt đẹp.
Nhưng nàng hoàn toàn không nhận ra.
Lâm Hiên đưa tay nhẹ nhàng lau cho nàng.
"Lâm Hiên, cay quá, nóng quá." Rất nhanh, Long Ý vừa thè cái lưỡi nhỏ vừa nói.
Từ trước tới giờ, nàng chưa từng ăn ớt.
"Nào, sư tỷ, thử món này xem!" Lâm Hiên mở một chai bia lạnh, sau đó đưa cho nữ hoàng.
"Thứ này, uống như thế nào?" Long Ý nhìn chai bia Lâm Hiên đưa tới, nghi hoặc hỏi.
"Uống bằng miệng." Lâm Hiên làm mẫu cho nàng.
Long Ý nhất thời cảm thấy nghiện, đoạt lấy chai bia từ trong tay Lâm Hiên, sau đó đưa lên miệng uống.
"Lâm Hiên, ngươi biết không, hiện tại ta cũng không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào, chỉ là cảm thấy, quá sảng khoái!" Bia lạnh phối hợp với đồ nướng, loại cảm giác này, làm cho Long Ý vui vẻ đến mức không tìm được từ ngữ để hình dung tâm tình của nàng.
"Vậy ngươi thêm ‘mẹ nó thật’ trước ‘sảng khoái’ thử xem." Lâm Hiên cười nói.
"Hả? Ta, ta có thể nói vậy ư?" ‘Mẹ nó thật’ dù sao cũng là lời chửi tục, Long Ý hơi không tiếp nhận được.
"Sợ cái gì, dù sao cũng không có ai biết ngươi là ai."
"Cũng đúng!" Long Ý uống một ngụm bia lần thứ hai, chần chờ một chút, sau đó nói: "Lâm Hiên, hiện tại ta, mẹ nó thật sảng khoái!"