*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi, ý ngươi là, tu vi của Thiên Ly còn có thể khôi phục?" Nghe Lâm Hiên nói xong, bốn người lần thứ hai cả kinh.
Trong mắt bọn họ, Lâm Hiên có thể bảo trụ được mạng cho Lục Thiên Ly đã là kinh hỉ lớn rồi.
Nhưng Lâm Hiên lại nói, hắn còn có thể chữa trị kinh mạch đã bị đứt cho Lục Thiên Ly?
“Có thể!” Lâm Hiên gật gật đầu, nói: “Thế nhưng cần một chút thời gian.”
“Thật tốt quá!” Mấy vị đại nội cao thủ thiếu chút nữa cao hứng đến bật khóc.
Bọn họ hiểu rõ tính cách của Lục Thiên Ly. Nếu như không có tu vi, cho dù Lục Thiên Ly sống lại, đoán chừng nàng cũng không tiếp nhận nổi.
“Thỉnh tiểu hữu nhất định phải chữa khỏi Thiên Ly. Sau này, mấy người chúng ta vì ngươi mà lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không từ!” Các đại nội cao thủ, cao giọng nói.
“Lên núi đao xuống biển lửa thì không cần, chỉ cần bảo vệ tốt cho sư tỷ ta là được rồi." Lâm Hiên cười nói.
"Bảo hộ Long Ý nữ hoàng vốn là chức trách của chúng ta. Nếu không thì Thiên Ly cũng đã không tự sát tạ tội…” Mấy người thở dài nói.
Lục Thiên Ly quyết định tự tử không phải là do nàng thật sự ngốc.
Mà là nàng cho rằng Long Ý nữ hoàng đã thật sự chết.
Nàng cảm thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, lại sợ Ngao Thịnh xuống tay với người bên cạnh, cuối cùng mới lựa chọn tự sát.
Lâm Hiên gật đầu.
Ấn tượng của hắn đối với mấy vị đại nội cao thủ cũng không tệ lắm. Hơn nữa, bọn họ đều là vệ sĩ bên người sư tỷ, hắn tự nhiên sẽ thật lòng đối đãi.
"Đúng rồi, tiểu hữu, ngươi định xử lý Ngao Thịnh như thế nào?" Lão tổ Sát tộc trầm giọng hỏi.
Dù sao, ảnh hưởng của Ngao Thịnh thật sự là quá lớn. Động đến hắn thì chính là động đến cả triều đại này.