Mà Lâm Hiên cũng không thể nào nghĩ ra, cái gì có thể vây khốn được Sát Đế.
“Nếu sư phụ không bị vây khốn, sư phụ nhất định sẽ đi tìm người.” Lâm Hiên nhìn Lâu Mãn Nguyệt nước mắt như mưa, nói.
Lâu Mãn Nguyệt buông lỏng Lâm Hiên, mặt đầy cô đơn.
“Mãn Nguyệt tiền bối, nếu người muốn gặp sư phụ, ta có thể nói cho người sư phụ đang ở đâu.” Lâm Hiên thấy Lâu Mãn Nguyệt khóc thương tâm, liền nói.
Tuy rằng, hắn đáp ứng với Sát Đế, sẽ không đem hành tung của hắn nói cho bất kì ai.
Nhưng thấy Lâu Mãn Nguyệt có tình cảm sâu đậm với Sát Đế như vậy, thậm chí đợi Sát Đế vài thập niên, cũng nên để hai người họ gặp mặt.
“Ngươi tuyệt đối đừng nói cho ta!” Lâu Mãn Nguyệt nói.
“Tại sao vậy?” Lâm Hiên sửng sốt.
“Bởi vì, nếu ta nhìn thấy hắn, nhất định sẽ giết hắn!” trong mắt Lâu Mãn Nguyệt hiện lên một tia hận ý, nói: “Ta đợi hắn 50 năm, hắn đều không xuất hiện, hắn nếu là đã chết, liền coi như xong, nhưng hắn không chết, nếu hắn thật sự bị vây hãm, hắn cũng nên tìm người đưa tới tin tức cho ta chứ!”
“Có khả năng ta là người đưa tin thì sao?” Lâm Hiên nói.
Lâu Mãn Nguyệt nhìn về phía Lâm Hiên, đột nhiên, nàng thấy được một sợi dây màu đỏ đeo trên cổ tay Lâm Hiên.