*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiền bối Mãn Nguyệt, ngươi có biết Lôi tộc ở nơi nào không?" Lâm Hiên hỏi.
Xem ra, có đôi khi nhiều lời hơn nữa cũng không hiệu quả bằng hành động thực tế.
"Lâm Hiên, ta sẽ không nói cho ngươi biết tổng bộ Lôi tộc ở đâu, hơn nữa, cho dù có muốn nói cho ngươi biết, ta cũng không biết." Lâu Mãn Nguyệt lắc đầu.
"Mang theo hai cô bạn gái của ngươi rời khỏi Vũ thành, tốt nhất là rời khỏi Long quốc!" Lâu Mãn Nguyệt chậm rãi lui về phía sau, lắc đầu.
Lâm Hiên: "Tiền bối Mãn Nguyệt, ta không có ý định rời đi."
Lâu Mãn Nguyệt: "Không rời đi, ngươi ở đây chờ chết sao?"
"Tiền bối Mãn Nguyệt, không phải ngươi nói chỉ cần ta có đủ thực lực là có thể có được ngươi sao? Ta muốn thử." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Thật đúng là một tên nhóc tham lam mà! Đã có rất nhiều phụ nữ, mà còn muốn chiếm được ta! Cố quá coi chừng quá cố đấy." Lâu Mãn Nguyệt nghe vậy cười buồn bã, "Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì tốt rồi!"
Không đợi Lâm Hiên trả lời, thân thể Lâu Mãn Nguyệt đã biến mất.
"Tên nhóc kia, rất vui khi quen biết ngươi, tạm biệt, không hẹn gặp lại!"
"Nói như vậy, tiền bối Mãn Nguyệt cũng không biết Lôi tộc ở nơi nào, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chờ ba ngày sau?" Lâm Hiên nhíu mày.
Loại cảm giác bị người dắt mũi đi này khiến hắn rất khó chịu.