Không phải ai cũng biết khuôn mặt của Lâu Mãn Nguyệt.
Đa phần thông tin về Lâu Mãn Nguyệt đều chỉ xuất hiện trong lời đồn.
Hôm nay, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Tất cả mọi người, cũng đều đang chờ đợi vị thánh nữ Lâu tộc phong hoa tuyệt đại này xuất hiện.
"Không tốt rồi!"
Nhưng mà lúc này, một thân ảnh chật vật nhanh chóng vọt tới.
"Lôi Viêm, làm gì đấy!" Lôi Mân - Cha của Lôi Viêm nhìn thấy con trai mình liều lĩnh xông vào hiện trường hôn lễ, bèn lớn tiếng quát to.
Lại hắn thấy Lôi Viêm đến một mình, trầm giọng nói: "Vợ của ngươi đâu, sao không mang theo?"
Hắn còn tưởng rằng Lôi Viêm đến tham gia hôn lễ của tộc trưởng.
"Vợ, vợ của ta, bị Lâm Hiên cướp đi!" Lôi Viêm buồn bã nói.
"Lâm Hiên nào?" Lôi Mân trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp.
"Trưởng lão Lôi Mân, hình như là thiên tài thế tục giết đại biểu Lôi tộc ta." Ai đó trả lời.
"Cái gì, hắn tới Lôi tộc?" Sắc mặt Lôi Mân trầm xuống.
"Không sai, hắn, hắn chẳng những đến Lôi tộc, còn giết chết toàn bộ người tham gia hôn lễ của ta!" Nhớ tới cảnh tượng Lâm Hiên giết chóc bốn phía ở hiện trường hôn lễ, trong lòng Lôi Viêm không kiềm chế được hiện lên sự sợ hãi.
"Đồ phế vật, sớm bảo ngươi không nên dây dưa với nữ nhân thế tục, ngươi hết lần này tới lần khác không nghe!" Lôi Mân chửi bới.
Một nữ nhân thế tục, Lôi tộc căn bản sẽ không để vào mắt.