Nghe phụ thân nói xong, thân thể mềm mại của Lâu Mãn Nguyệt khẽ run lên.
Dị thú, lại là dị thú!
Chẳng lẽ, cả đời này cô xung đột với dị thú sao?
Năm đó, người đàn ông kia vì dị thú mà rời bỏ cô, vừa đi là mấy chục năm.
Hiện tại, cô lại kết hôn với Lôi tộc vì một con dị thú.
Số phận luôn luôn trêu ngươi con người như vậy.
“Con gái, đây có thể là cơ hội duy nhất giúp Lâu tộc chúng ta quật khởi, cho nên, chỉ có thể ủy khuất con!” Lâu Kim Hồng thở dài nói.
Lâu Mãn Nguyệt không nói gì nữa.
Dù sao, đó là số phận của cô.
“Thì ra, Ẩn tộc cũng không phải vô địch như trong tưởng tượng.” Lúc này, Mộ Dung Khung đang khiêng kiệu hoa nghe được cuộc đối thoại của Lâu Kim Hồng với Lâu Mãn Nguyệt, trong lòng cũng cảm thấy thổn thức.
Hắn ta đã từng cho rằng Ẩn tộc là bất khả chiến bại.
Chỉ cần gia nhập Ẩn tộc là có thể muốn làm gì thì làm.
Có được tất cả mọi thứ mà mình muốn.
Bây giờ có vẻ như.
Cho dù là Ẩn tộc hay là Lâu tộc tương đối cường đại thì cũng không được như ý.
Cũng đúng, Lâu tộc cũng không phải mạnh nhất Ẩn tộc.
Chỉ có đứng ở đỉnh cao mới có thể nhìn xuống tất cả.