"Tốt, tốt, tốt, xem ra ngươi có tư cách thử một chiêu mạnh nhất của ta!" Lôi Vạn Trọng trở nên hưng phấn.
"Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, ngươi lại thật sự có sao?" Khóe miệng Lâm Hiên giật giật.
"Ha ha, kỳ thật mấy ngày trước ta đã đột phá tới Chuẩn Thánh, vì sao vẫn không xuất quan? Đó là bởi vì ta đang nghiên cứu vũ kỹmới!" Lôi Vạn Trọng ngạo nghễ nói.
"Được rồi, lấy ra đi!" Lâm Hiên làm thủ thế mời.
"Nhóc con, vừa rồi tuy rằng ngươi đỡ được Lôi Ấn tầng thứ chín nhưng không có nghĩa là ngươi có thể tiếp nhận một chiêu kế tiếp!" Lôi Vạn Trọng nói xong, khí tức khủng bố quanh người hắn vậy mà lại bắt đầu thu liễm.
Tất cả năng lượng bá đạo bao gồm cả khí phách của thánh nhân, đều rút vào trong cơ thể.
Hắn lại trở về bộ dáng già nua gầy gò.
Hiện tại, Lôi Vạn Trọng thoạt nhìn hoàn toàn không có bộ dạng của cao thủ tuyệt thế.
Giống như chỉ là một lão già dầu sắp cạn đèn sắp tắt.
Tuy nhiên, Lâu Kim lại cảm giác lúc này Lôi Vạn Trọng còn nguy hiểm hơn trước.
Không cảm nhận được năng lượng của đối phương, thường thường sẽ càng khó ước lượng được sức mạnh.
"Lâm Hiên, mấy chục năm trước ta đã tu luyện Cửu Trọng Lôi Ấn đến tầng thứ chín. ta vẫn luôn tự hỏi có thể luyện Cửu Trọng Lôi Ấn tới tầng thứ mười hay không. Ngay sau khi đột phá Chuẩn Thánh, ta rốt cục thành công! Thằng nhóc ngươi là người sống đầu tiên nhìn thấy Lôi Ấn tầng thứ mười này!" Lôi Vạn Trọng nói xong, chậm rãi giơ bàn tay lên.
Bộ dáng của hắn có phần giống với Lâm Hiên lúc chiến đấu.
"Cửu Trọng Lôi Ấn, tầng thứ mười, Diệt Thế Ấn!" Gầm nhẹ một tiếng, bàn tay Lôi Vạn Trọng đánh về phía Lâm Hiên.
Bàn tay đi qua chỗ nào, hư không nơi đó cũng sẽ vặn vẹo một chút.