Con dị thú kia quả thực giống như một con sói đang lạc vào bầy dê.
Từng miếng một, từng miếng cắn những cường giả Lâu tộc, vô cùng thoải mái.
“Lâu Kim, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm nhìn những người trong tộc bị tàn sát không còn một ai sao? Ta thừa nhận, không nói cho ngươi biết đó là lỗi của ta, nhưng hy vọng ngươi nể tình mặt mũi của tất cả những người trong tộc, mau để Lâm thiếu ra tay đi.” Lâu Kim Hồng cắn răng nói.
Cuối cùng, Lâu Kim thở dài nói: “Lâm thiếu, mời cậu ra tay.”
“Mọi người dốc toàn lực trợ giúp Lâm thiếu, đánh chết dị thú.” Lâu Thiên Dụ thấy cuối cùng Lâm Hiên cũng đã đồng ý, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Không cần.”
Nhưng mà, Lâm Hiên lại khoát tay áo, sau đó, một mình một người bay về phía dị thú.
Dị thú đang ăn thịt người vui vẻ, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một con người nhỏ bé lại dám chủ động xông về phía mình.
Sau một khắc, không có chút do dự, nó lại tiếp tục giương móng vuốt đánh về phía Lâm Hiên.
Ầm ầm.
Một tiếng nổ lớn vang trời.
Cảnh tượng Lâm Hiên bị móng vuốt lợi hại của dị thú xé nát thành nhiều mảnh cũng không hề diễn ra.
Thế nhưng Lâm Hiên có thể ngăn cản móng vuốt của dị thú.
“Tay không ngăn móng vuốt của dị thú trưởng thành, Lâm thiếu, thật sự đã là Chuẩn Thánh.”
“Chỉ sợ, ít nhất cũng đã ở thực lực Nhị Tinh Chuẩn Thánh!”
Nhìn thấy diễn biến như thế này, tên trưởng lão kia vốn còn nói Lâm Hiên sợ dị thú nên không dám ra tay, nhịn không được nuốt nước miếng.
“Đây là dị thú sao? Đúng là rất mạnh.” Cảm nhận sức mạnh k hủng bố được truyền đến từ móng vuốt của dị thú, Lâm Hiên gật gật đầu.
Mặc dù, con dị thú này, nếu xét theo cấp bậc của võ giả thì nó chỉ mới vừa đột phá tu vi của chuẩn thánh, nhưng thực lực của nó lại đã vượt xa Nhị Tinh Chuẩn Thánh của nhân tộc.