Người của Lâu tộc vậy mà không mang thi thể dị thú đi.
"Bọn họ trở về gia tộc, thi thể dị thú này..."
Lâu Kim còn chưa nói xong. Tiếng của Sầm Quy Nguyệt đã vang lên:
"Tiểu Ngọc, không cần hỏi hắn nữa, vừa rồi lão tổ Lâu tộc gửi tin nhắn cho ta, nói người tên Lâm Hiên kia không phải người của Lâu tộc, thi thể dị thú cũng đưa cho Sầm tộc chúng ta. Còn đám người Lâu Kim, ta có thể tùy ý xử trí."
Lâu Kim nghe vậy vẻ mặt chấn động.
Trên mặt lại hiện ra nụ cười khổ.
Hắn thật sự bị Lâu tộc vứt bỏ sao?
Tuy nhiên, hắn không hối tiếc chút nào.
"Lâu Kim, ta muốn mang dị thú này đi, ngươi có dị nghị gì không?" Tiếng nói cao quý lạnh như băng vang lên.
Lâu Kim nuốt nước bọt.
Hắn đương nhiên nghe nói qua đại danh của vị thánh nữ này.
Hai mươi hai tuổi đã có được thực lực có thể so sánh với trưởng lão, quả thực nghịch thiên.
Người đả thương dị thú lúc trước chính là vị này.
Nếu dị thú này là của hắn, hắn sẽ không do dự lựa chọn giao cho Sầm Quy Nguyệt.
Nhưng nghiêm khắc mà nói, dị thú này thuộc về Lâm Hiên.
Lúc trước, hắn cũng chỉ nghe nói dị thú là bảo
tàng quý giá với bất kỳ võ giả nào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!