*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lâu Kim, ngươi điên rồi!"
Lâu Kim nói, khiến cho sắc mặt đám người Sầm tộc vô cùng khó coi.
"Ta không có điên, tuy rằng dị thú này đã từng bị thánh nữ đánh bị thương. Thế nhưng, trong quá trình Lâu tộc chúng ta chiến đấu cùng dị thú, dị thú đột nhiên trưởng thành, thương thế đã hoàn toàn khôi phục, nói cách khác, là Lâm thiếu một mình đánh chết dị thú, cũng không có quan hệ gì với thánh nữ." Lâu Kim không kiêu không ngạo nói.
"Ha ha, Lâu Kim ngươi đang đùa giỡn gì đó, chỉ bằng Lâu tộc các ngươi còn có thể đánh chết Sư Tổ Thú trưởng thành sao?"
Hiển nhiên, không ai tin lời Lâu Kim.
Dù sao, bọn họ chưa từng thấy qua bộ dáng của Sư Tổ Thú.
Mà chỉ có một người gặp qua Sư Tổ Thú, đó là Sầm Quy Nguyệt.
Nghe Lâu Kim nói, Sầm Quy Nguyệt rốt cục đi ra từ trong kiệu.
Tuy nhiên, hoàn toàn không thể nhìn thấy bàn chân của cô di chuyển.
Hai chân của cô bị làn váy bao phủ.
Thoạt nhìn, giống như một chiếc phi thuyền đang di chuyển.
Ánh mắt của cô rơi vào trên thi thể dị thú ở phía xa.
Chợt, đôi mắt đẹp sững lại.
Giống như, dị thú này thực sự không giống với lúc bị nàng đả thương.
Dị thú bị nàng đả thương còn lâu mới lớn bằng con này.
Hơn nữa, trên người dị thú này cũng không có vết thương do nàng gây ra.
Nói như vậy, Lâu Kim cũng không nói dối.
"Ngươi nói dị thú này là do Lâm Hiên giết?" Trong lòng Sầm Quy Nguyệt hơi rung động.