“Ừ, vậy thì tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ trở về thật nhanh.” Lâm Hiên có chút yên tâm.
Ở đầu dây bên kia.
“Hồng Diệp, là Lâm thiếu gọi tới sao?” Sở Thiền Hoàng hỏi.
“Đúng vậy, đại tỷ.” Hồng Diệp gật gật đầu.
Lúc này, Tứ Đại Mỹ Tặc của Phượng Hoàng điện đều có mặt ở đây.
Tây Môn Vô Song cũng có mặt.
“Theo ta thấy, cứ trực tiếp đi đến đại bản doanh của bọn họ, giết hết sạch sẽ.” Tính cách hiếu chiến của Tây Môn Vô Song vẫn không thay đổi.
“Long tỷ, tuyệt đối không thể, thực lực của những tên quái vật đấy lần trước ngươi cũng đã chứng kiến qua, quả đúng là đao thương bất nhập, ngay cả ngươi cũng không phá được phòng ngự của nó.” Vẻ mặt Sở Thiền Hoàng nghiêm mặt nói.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ để cho bọn họ muốn làm gì thì làm như vậy? Gần đây, chúng ta đã mất rất nhiều người.” Yêu Cơ cau mày nói.
“Nếu không chúng ta cứ chờ Lâm thiếu trở về rồi nói tiếp?” Hồng Diệp nói.
“Chỉ có thể như vậy, thời gian gần đây, tăng cường canh gác, không thể để cho các tỷ muội tiếp tục bị bắt đi.” Sở Thiền Hoàng trịnh trọng nói.