Chương 17: Luyện Khí
Lạc Bạch đem theo một tia phẫn nộ, rung động toàn bộ Đế Đô, kiến trúc của hoàng cung không chịu nổi hắn dày vò, chớp mắt đã sụp đổ.
Một khắc này, toàn bộ Đế Đô rung chuyển, mọi ánh mắt đều dời về phía hoàng cung.
Hoàng cung sừng sững hai ngàn năm, cho dù phong vân biến chuyển như thế nào cũng không tác động được đến Đế Đô này. Vậy mà hôm nay, hoàng cung sụp đổ, tám vạn cấm quân không dám ra ngăn chặn.
Bước chân của Lạc Bạch ngày một nặng hơn, sát cơ trên người cũng ngày một nhiều hơn. Thần thức khoá chặt vị trí của Cơ Niệm Phàm, ngay lập tức thuấn di đến. Cơ Niệm Phàm đang tu hành bỗng nhiên cảm thấy có gì không ổn, ngay lập tức chộp lấy khí vận ngọc ân, tay thủ sẵn ấn quyết, miệng nhả đạo pháp.
Chỉ thấy bóng dáng Lạc Bạch vừa xuất hiện, vô số đạo pháp thần thông nhắm thẳng vào hắn mà tấn công.
“Đau quá..”
“Đau quá..”
“Đau.”
Từng thanh âm rên rỉ liên tục vang lên, nhưng không phải của Lạc Bạch hay của Cơ Niệm Phàm.
Mà là của những tế phẩm đang nằm trong tay của bức tượng quỷ.
Những tiếng kêu than, rên rỉ vang lên khắp nơi, máu chảy lênh láng tạo thành những dòng suối đỏ thẫm. Trên gương mặt của những tế phẩm này tràn ngập sự thống khổ, đau đến mức khiến trái tim của Lạc Bạch quặn thắt một nhịp.
“Súc sinh.”
Lạc Bạch quát một tiếng, một đạo kim quang bắn ra, lập tức đâm xuyên cơ thể Cc Niệm Phàm, đem theo gã bay về phía tượng quỷ.
Hai mắt Lạc Bạch nhiễm một tia máu, nếu như Yết gia chỉ vừa mới tới gần giới hạn của hắn thì Cơ Niệm Phàm đã hoàn toàn vượt xa khỏi nó.
Trước mặt hắn, từng món tế phẩm biến thành một đoàn huyết vụ rồi tan biến, chỉ còn lại những tiếng rên ai oán khiến người khác không thể không tức giận.
Lạc Bạch đứng trước tượng quỷ, tâm tình trầm xuống. Cơ Niệm Phàm bị kim quang của Lạc Bạch đâm xuyên, thân hình rơi xuống chân tượng quỷ, thân thể vỡ vụn, nguyên thần tan nát. Gã rên rỉ, cố gắng bấu víu lấy tượng quỷ mà đứng dậy.
Lạc Bạch vương tay, một quyền mạnh mẽ giáng xuống, đánh nát bức tượng quỷ. Tượng quỷ tan nát, một cỗ lực lượng thần bí kéo theo nguyên thần vụn vỡ của Cơ Niệm Phàm đi mất.
Lạc Bạch nhíu mày, đây không phải là lực lượng mà Kim Tiên, thậm chí Thái Ất Kim Tiên có thể sử dụng được.
Hắn có thể suy đoán ra là bởi vì ở Trảm Yêu thịnh hội lần trước đã từng nhìn thấy cường giả của tứ đại tông môn, mà cỗ lực lượng này lại hoàn toàn siêu việt cả bốn người.
Nhưng cuối cùng là mạnh như thế nào thì hắn cũng không biết được, nhưng mọi chuyện xem như kết thúc, việc còn lại thì để một đám người danh môn chính phái làm việc.
Hắn không phải là chúa cứu thế, chỉ có việc gì làm hắn ngứa mắt thì hắn mới ra tay thôi, trùng hợp, Cơ Niệm Phàm là một trong số những người đó
. . .
Giải quyết mọi chuyện xong, Lạc Bạch đem Mặc Tuyển cùng với hài tử trả về cho vợ của hắn, xem như báo đáp được ân tìnF năm đó Thái Huyền lão nhân thiếu.
Sau đó hắn để lại mọi chuyện cho Long Hạo Thiên giải quyết, mặc dù với thân phận là người xuyên việt, hắn cực kì hứng thú đối với Thạch Hạo, nhưng cả hai căn bản cũng chỉ là người qua đường, bèo nước gặp nhau.
Cho dù mấy ngàn năm sau cho dù Thạch Hạo có trở thành vạn cổ đệ nhất để thì Lạc Bạch cũng không để tâm.
Trên Phi Vân linh chu, Lạc Bạch nằm thư giãn, nhấm nháp từng ngụm rượu, đôi mắt mơ màng nhìn lên bầu trời rộng lớn.
Hai ngày sau, Lạc Bạch cuối cùng cũng trở lại tông môn, trở về ngọn sơn phong quen thuộc của mình.
“Chiếp.. chiếp!
Tiếng kêu quen thuộc của Lạc Anh vang lên, nhanh chóng bay tới và đậu trên vai Lạc Bạch. Nó dùng mỏ liên tục đập vào bầu rượu bên hông hắn, tỏ rõ sự thèm muốn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không khỏi mỉm cười. Trong lòng thầm nghĩ, có phải bản thân đang nuôi dưỡng một con sâu rượu hay không?
“Đúng là không nơi đâu bằng nhà.”“-Lạc Bạch mỉm cười nói.
Hắn nhẹ xoa đầu của con chim này, sau đó quăng tới cho nó một vò linh tửu mười năm, Lạc Anh vui vẻ vỗ cánh, càng ngày càng kêu to hơn. Ôm chặt lấy bầu rượu to hơn bản thân ba bốn lần mà thoải mái uống từng ngụm.
Đúng lúc này, Minh Hiên phóng vọt tới nơi Lạc Bạch đang nằm, trong tay cầm hồn đăng của Thái Huyền lão nhân, ánh sáng từ hồn đăng toả ra rực rỡ, hắn vui mừng nhìn Lạc Bạch nói:
“Sư phụ còn sống!!”
“Hả?”
Lạc Bạch cảm thấy có gì đó không đúng lắm, không phải bản thân vừa truyền tin về cho hắn ta mấy ngày trước sao?
Mà Võ Anh cùng tới xa bay tới nơi này, gương mặt không thể che giấu nổi vẻ vui mừng, hắn nhìn Lạc Bạch, giọng run run hỏi:
“Mấy ngày trước ngươi truyền tin về có phải là thật không?”
Điều này lại càng khiến Lạc Bạch mơ hồ hơn. Tại sao hắn truyền tin về cho Minh Hiên mà Võ Anh lại nhận được? Chuyện này có gì đó không đúng lắm. Tuy nhiên, hắn không quan tâm.
Lạc Bạch lắc đầu nhẹ, trong tay bắt đầu ngưng tụ thành một khối cầu kí ức. Ánh sáng từ khối cầu lan tỏa, chứa đựng tất cả những gì hắn đã trải qua trong những ngày vừa qua.
“Cầm lấy.”
Sau một hồi lâu, Võ Anh cùng Minh Hiên mới đọc xong toàn bộ thông tin, lần này sụ tình Thái Huyền lão nhân còn sống không phải tin tức duy nhất làm bọn hắn bất ngờ, mà là quá trình Lạc Bạch giết chết Yết Ninh Hầu.
Một vị Kim Tiên cường giả chết tức tưới trong tay Lạc Bạch, thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, đây là loại khái niệm gì?
Minh Hiên thì còn tốt, hắn từ lâu đã biết tiểu sư đệ của mình rất mạnh, chỉ là không biết mạnh tới như nào thôi.
Còn đối với Võ Anh, hắn nhiều nhất chỉ dám phỏng đoán Lạc Bạch rất có khả năng là Chân Tiên, bây giờ thì hay rồi, thế giới quan của hắn sụp đổ, một thiếu niên hai mươi tuổi có tu vi Kim Tiên, cái này cho dù có là ở trong tiểu thuyết cũng không thể nào hoang đường như vậy được.
“Lão phu già rồi sao?”-Võ Anh thở dài nói.
Hắn chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng một chút, nhưng rồi cũng bình ổn lại. Dù sao hắn cũng đã là người gần ngàn tuổi, nếu như còn tiếp tục để những chuyện như vậy làm lay động tâm cảnh thì thật không đáng. Võ Anh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, trút bỏ mọi tạp niệm trong lòng. Hắn sẽ không giống như Cơ Niệm Phàm, làm ra loại chuyện kia để tăng lên tu vi. Nếu hắn dám làm, Lạc Bạch cũng sẽ không để ý tình thân mà trực tiếp tiêu diệt Võ Anh.
“Đúng rồi, Minh Hiên, chắc là mấy tháng sau bên Yết gia sẽ cho người đến, lúc đó là kết minh hay thần phục thì do ngươi quyết định, đừng làm phiền tới ta đi ngủ.”
Nói rồi, Lạc Bạch bắn ra một đạo kim quang, bao phủ Võ Anh cùng Minh Hiên, đem cả hai trở về đại điện.
Vừa trở về tông môn, cảm thấy tâm tình rất tốt, không phải lúc để ngủ. Hắn quyết định đi tới luyện khí các. Lần trước tiếp xúc với Yết Ninh Hầu, hắn phát hiện bản thân thiếu đi một món vũ khí tiện tay.
Mặc dù có hay không cũng không quan trọng, một quyền là giải quyết được mọi chuyện.
Sau khi đọc lướt qua mấy quyền luyện khí tâm đắc, giữa kiếm và đao, hắn lựa chọn luyện chế một khẩu súng.
Đối với cách chế tạo súng, Lạc Bạch không biết một cái gì cả. Cũng may nơi này là tu tiên thế giới, cái gì khó quá thì cứ sử dụng linh lực cùng thiên tài địa bảo bù vô là được.
Trước khi rời khỏi Yết gia, Yết Thập Tam có nhét vào người hắn mấy mai nhẫn trữ vật. Ban đầu vốn định đưa cho Minh Hiên, nhưng bây giờ đống tài nguyên này cũng đã có chỗ sử dụng.
Nói thì dễ dàng, nhưng Lạc Bạch dành ra cả nửa ngày vẫn mới chỉ làm được thân súng, mà quan trọng hơn, cho dù bắn một trăm viên thì cũng khó mà tổn thương tới Hoàng giai luyện khí sĩ, càng đừng nói cường giả mạnh hơn.
Trải qua một phen suy nghĩ, Lạc Bạch mới đi tới tàng kinh các, tìm kiếm mấy quyền luyện khí tâm đắc để nghiên cứu.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lạc Bạch buông quyền sách xuống, quyết định dời lại việc luyện khí vào sáng mai, bây giờ thì nên trở về sơn phong đi ngủ.
“Một hai ba...”
“Chiếp… chiếp…”
Nửa đêm trở lại, Lạc Bạch phát hiện Chí Tôn Bảo đang dạy Lạc Anh viết chữ. Một màn này khiến hắn không khỏi cười khổ, ngươi rảnh rỗi như vậy, dạy một con chim viết chữ sao?
Nhưng mà vậy cũng tốt, sơn phong im lặng quá cũng cảm thấy buồn chán.
“Làm cái trò gì vậy?”-Lạc Bạch lên tiếng nói.
“Thái sư thúc tổ, ngài về rồi sao?”
“Gọi ta Lạc ca là được, cái gì mà thái sư thúc tổ, ta không muốn già sớm như tên trời đánh Minh Hiên đâu.”
Chí Tôn Bảo ¡im lặng, toàn bộ Thái Huyền môn chỉ có một mình Lạc Bạch dám nói như vậy.
Lạc Bạch đưa bình linh tửu lên miệng, từ tốn uống từng ngụm nhỏ. Mỗi giọt rượu thấm vào cổ họng, mang lại cảm giác mát lạnh và sảng khoái, giúp hắn dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Tảng đá lạnh lẽo dưới lưng hắn dường như cũng trở nên ấm áp hơn, như một chiếc giường êm ái đón nhận hắn vào cõi mộng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!