TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Huyền Dạ Mặc và Long Thiên Kỳ tức tốc phất áo dùng tiên thuật thuấn di đến vườn san hô quý hiếm của Hải Vực. Lòng nóng như lửa đốt qua như sợ người mình yêu nhất mất một sợi tóc không bằng. Hai chàng còn không quên lườm nhau đăm đăm phóng lửa mặc kệ là ai. Huynh đệ là cái thá gì nữa. Đúng là tình huynh đệ plastic.
Khi đã đến nơi, hai chàng đáp xuống nhìn tàn cuộc tan tác, tan hoang, tan tóc, tan lòng, tan cả lục phủ ngũ tạng. Long Thiên Kỳ vò vò vạt áo bơ phơ nhìn đổ lỗi:
"Tại đại tẩu hết. Không đâu lại động thủ với thê tử nhà đệ như thế. Lăng Lăng nhà đệ sứt mẻ chỗ nào thì đệ từ huynh luôn."
Huyền Dạ Mặc lườm hắn trả lời: "Đệ mới đáng trách. Lúc trước ta trừng phạt Phượng Lăng Lăng không hoàn thành nhiệm vụ thì đệ chẳng đoái hoài đến. Giờ lại quan tâm lo lắng như vậy ư? Có muộn quá không? Diệp Y nhà ta mà đứt một sợi tóc thì đừng nên gọi ta là đại ca nữa."
Phất áo đi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Nhìn trái ngó phải nhưng chẳng thấy đâu. Long Thiên Kỳ đã muốn vò đầu rứt tóc điên lên bất cứ lúc nào thì một tràn thanh âm tiếng cười thanh thúy vang lên trên nóc lầu các gần đó. Đã kéo sự chú ý của hai chàng vẫn đang sốt cả ruột gan kia mà tức tốc chạy ngay đến sẵn sàng can ngăn nếu có chuyện gì xảy ra. Không ai ngờ rằng trong suy nghĩ của hai chàng không phải cảnh tượng hãi hùng người chém, người đỡ chiêu trong cái cảnh tượng tan tác xung quanh mà là...
Bạch Vũ Diệp Y hào sảng ngồi trên nóc lầu, mãi ngắm nhìn lên bầu trời. À không. Mặt nước dập dền cùng những đàn cá đầy màu sắc vẫn đang tung tăng bơi lội, đùa giỡn cách một lớp màng bảo vệ trên kia. Rồi lại bật cười nói câu gì đó với Phượng Lăng Lăng đang nằm gối đầu lên đùi Bạch Vũ Diệp Y cũng chỉ chỉ trỏ trỏ lên khung trời đặc biệt kia. Tuy vừa trải qua một trận chiến kinh động mặt biển nhưng nhìn chung cả hai chẳng có thương tổn gì. Duy mái tóc được búi cẩn thận đã xõa dài tùy ý buông.
Hai chàng ngơ ngác grừ lên trong sự tức giận cùng trông chờ viễn cảnh tương lai nương tử sẽ đối tốt với mình.
"Đệ dạy bảo lại ngọn núi lửa nhà đệ đi. Sàm sỡ giữa ban ngày à? Nàng mà đối xử dịu dàng với ta như vậy thì tốt biết mấy."
Long Thiên Kỳ chỉnh trang lại y phục thầm ước mong: "Đệ cũng vậy. Huynh có biết đại tẩu đang chiếm chỗ đệ đang thầm ghen tị nhất không? Nàng mà đối xử với đệ nhẹ nhàng như vậy thì tốt biết bao."
"Dạ Mặc Thần Quân. Thiên Kỳ. Lại đây uống vài tách trà cùng chơi vài ván với lão này."
Long Đế tiền nhiệm uy nghi ngồi trên thạch đá bằng phẳng dưới một cây đào đầy hoa còn sống sót. Tay vuốt chòm râu đã bạc trắng dài qua nửa bụng của mình cùng vui mừng khi nhìn thấy hai chàng đứng không xa ra giọng gọi mời.
"Tổ phụ. Người còn nhã hứng ngồi đây uống trà, đánh cờ khi xung quanh là tàn cuộc tan hoang?"
Long Thiên Kỳ có hơi tức giận chạy đến ngồi phịch xuống bàn. Long Đế tiền nhiệm chỉ bật cười, lão vui mừng còn không kịp.
"Đã lâu rồi lão long ta mới có dịp chứng kiến trận đại chiến gay cấn như thế. Phụ Thân con chọn cháu dâu thật khéo. Mạnh mẽ, uy phong y như tổ mẫu của cháu vậy. Hahaha."
Long Thiên Kỳ ngạc nhiên vị tổ phụ tôn kính của mình lại có nhã hứng và lòng thưởng thức vô cùng. Còn ủng hộ hai nàng kia động thủ với nhau. Haiz...
"Ngươi đừng nên xưng lão long. Không xứng."
"Dạ Mặc Thần Quân tuổi thọ sánh ngang trời đất. Tại hạ tự lòng hổ thẹn không bằng. Vinh dự cháu ta và ngài là huynh đệ kết nghĩa, không cần chấp tiểu long như ta chứ. Dù sao chỉ là một cái xưng hô nhỏ mà thôi."
Long Đế tiền nhiệm cười ha hả, chiếm thế là tổ phụ Long Thiên Kỳ nên chẳng để ý vai vế lớn nhỏ. Thời gian như thoi đưa, Long Tộc truyền vị đến nay đã đến vị trí thứ 9. Còn vị nào đó cứ tưởng mất tung tích, tồn tại trong thần thoại lại xuất hiện đúng là kì tích. May mắn y không tranh, không đoạt, chỉ ở lại Huyền Giới chấp chưởng vị trí tối cao. Đến cả Thiên Tộc giữ vị trí tối cao ở Thần giới hiện nay cũng chẳng dám làm phật lòng y. Long Tộc kết giao vị này ắt phước tám đời.
Huyền Dạ Mặc xưa nay không để ý ai, mặc người nghĩ gì thì nghĩ. Hắn đối với Long Thiên Kỳ tình như thủ túc, hoạt náo, châm chọc mãi thành quen giữa năm tháng dài cô đơn. Long Đế tiền nhiệm đã già, râu tóc bạc phơ. Thôi. Hắn không nên chấp người già. Nếu Long Thiên Kỳ mà biết suy nghĩ trong lòng đại ca chắc sẽ suy sụp tinh thần mất. Đại ca Huyền Dạ Mặc tuổi tác sánh ngang ngửa vị long tổ đời đầu tiên sáng lập Long Tộc vậy. Bật cảm xúc đau lòng.
"Dạ Mặc ta thay nương tử cáo lỗi vì đã quấy rối nhã hứng uống trà, đánh cờ của ngài." Huyền Dạ Mặc thay đổi đề tài, chắp tay kính lão xem như lời xin lỗi.
Long Đế tiền nhiệm bật cười tiếp tục vuốt râu, gật gù: "Không có gì. Chỉ là trùng hợp khi ta đến, hai nha đầu đó đang chiến đấu quá hăng say nên nhân cơ hội ta ngồi đây uống vài tách trà thưởng thức. Ta nhớ rằng thê tử ngài đã..."
Long Thiên Kỳ cứ giơ tay vẫy vẫy qua lại ra hiệu lão không nên tiếp tục nữa nhưng lão vẫn không hiểu và cứ tiếp tục. Huyền Dạ Mặc mỉm cười nhẹ đáp lễ. Nếu như lúc trước mà nói như vầy thì hắn đã gắn liền gương mặt buồn não nề rồi. Chưa kịp nói gì tai phải đã truyền đến một cảm giác đau nhói như bị ai ngắt.
"Mặc Mặc được lắm. Ngươi đi náo loạn nơi nào?"
Bạch Vũ Diệp Y chống tay lên hông, ra tay ngắt tai Huyền Dạ Mặc. Ở bên kia cũng không gì mới, Long Thiên Kỳ đã nằm gọn trong tay Phượng Lăng Lăng mặc nàng muốn xử trí thế nào thì xử. Lâu lâu chỉ than vài câu "đau đau" cho nàng ngắt hông y nhẹ hơn. Cho mười lá gan cũng không dám làm phật ý nương tử đang phát hỏa hả giận.
"Nói. Làm gì trong bếp mà bọn thị bữ chạy đến bẩm báo như chuyện động trời gì đang xảy ra."
Phượng Lăng Lăng được nước ép cung mặc kệ lão tổ phụ đang ngồi xem say mê kịch thê tử dạy chồng mà không đến nhân gian thăm thú như bình thường. Đúng là lâu rồi lão không có cười vui vẻ thế này. Bọn trẻ đúng thật quá nghịch ngợm. Long Thiên Kỳ nếu mà biết trong đầu lão đang nghĩ gì thì thế nào đã phản bác từ lâu: "Tổ phụ. Nương tử và cháu cộng lại đã gần hàng hai mươi vạn tuổi. Đại ca thì khỏi cần bàn. Ai ai đều xứng danh hàng thần tiên có "máu mặt" của Thần giới. Có người còn phải gọi cháu là Long thúc thúc rồi cơ."
"Lăng Lăng. Đau. Đau. Vi phu chẳng làm gì sai cả." Long Thiên Kỳ to tiếng kêu đau mà Phượng Lăng Lăng chẳng động lòng tí nào. Chắc giờ hông và eo hắn tím bầm mấy mảng lớn nhỏ rồi.
"Diệp Y. Nàng bỏ tay ra đi. Huynh đệ ta chỉ vì nương tử của mình tự tay nấu vài món thôi mà."
Bạn đang đọc bộ truyện Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?, truyện Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? , đọc truyện Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? full , Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? full , Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? chương mới