TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau nhiều ngày trôi qua vội vã khi nào không hay, Bạch Vũ Diệp Y vẫn ngày ngày kiên trì không từ bỏ vì chí hướng lí tưởng mong muốn trở lại vóc dáng con người. Nàng nhất quyết sẽ đạt được mục đích "thiêng liêng, cao cả" này cho bằng được. Đường tắt duy nhất là tìm cho được "hóa hình thảo" trong truyền thuyết kia.
Sau khi lật tung gian phòng chứa đầy ụ sách vở trong vòng không gian nàng cũng không rõ tại sao cơ thể này lại thập phần kì lạ, nguồn linh lực dồi dào luôn va chạm âm ỉ trong đan điền mỗi đêm nhưng lại không thể tự mình sử dụng được khiến một Bạch Vũ Diệp Y vốn bình tĩnh, thông minh ứng biến trong mọi tình huống cũng muốn khùng lên bất cứ khi nào. Nhưng ngẫm lại với tầm vóc "bé nhỏ" đến "thảm não" này thì đáng hận làm sao? Chỗ nào? Có gào lên thì chỉ một tràn ư ư như cún con thôi! Việc kêu ư ủ còn khiến Bạch Vũ Diệp Y điên máu hơn gấp nhiều lần chuyện không một chút linh lực nào. Huống chi bà cô Phượng Lăng Lăng tối ngày cứ lôi nàng ra đùa giỡn như thú cưng không hơn không kém: nào ẵm trên tay khư khư không buông, nào vuốt đầu, chảy lông làm nàng bị làm phiền suýt cắn nàng ta mấy cái cho hả giận.
Cũng đúng thôi nàng vốn là bác sĩ kiêm một nhà khoa học nghiên cứu nên rất cần sự yên tĩnh - không "cắn" là may rồi! Mà ủa? Phượng Lăng Lăng cũng có biết gì đâu! Trách oan nàng ta cũng tội nghiệp.
Nhiều lần lật qua lật lại, lật tới lật lui các sách có liên quan về tộc Cửu Vĩ. Nàng đâm ra vô số thắc mắc cùng nhiều uẩn khúc nhiều hơn mà thôi.
Thơ thẩn cộng sầu não ra khỏi không gian, Bạch Vũ Diệp Y ra khỏi phòng, nhìn cây cổ thụ to lớn phía trước, nàng lấy đà nhảy lên cành cao hóng mát cho hạ nóng. Những làn gió mát mang hơi sương lành lạnh của nửa đêm nhè nhẹ thổi dần cũng làm Bạch Vũ Diệp Y bỏ cơn sầu phía sau tai, tận hứng cảm nhận không khí trong lành, mát mẻ mang lại. Chợt nàng cảm thấy có gì đó không đúng, Phượng Phủ nội viện vang lên tiếng ca hát cười đùa không khí vô cùng náo nhiệt. Không biết gì chuyện gì chăng?
Phượng Lăng Lăng từ đâu xuất hiện vẫn vận y phục mộc mạc nhưng không thể che giấu vẻ đẹp trong sáng, thánh thiện trên gương mặt phúc hậu ấy. Tuy vậy, Bạch Vũ Diệp Y vài ngày qua cứ cảm thấy có cái gì không đúng về gương mặt ấy.
Phượng Lăng Lăng ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng cục bông nhỏ, lướt mắt theo thói quen thì thấy cục bông chiễm chệ nằm trên cành cây cao. Nàng cười mỉm chi gọi.
"Tiểu Bạch! Xuống đây... tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi một vòng!"
"Xùy... ai cần đi chơi với cô"
Bạch Vũ Diệp Y nhe răng nói nhưng đều phát ra bên ngoài chỉ là tiếng kêu "ư ử", dần nàng cũng quen là không ai hiểu nàng nói gì nên cứ phát ngôn châm chọc cho đỡ tức tối trước hoàn cảnh éo le hiện tại. Đứng dậy thẳng bốn chi, Bạch Vũ Diệp Y không ngần ngại phóng ngay xuống vì Phượng Lăng Lăng sẽ bắt lấy nàng. Phượng Lăng Lăng cũng thản nhiên vươn tay đỡ lấy Tiểu Bạch rồi ôm vào lòng. Nàng chỉnh lại váy áo cho chỉnh tề lại, ung dung quay lưng đi khỏi khu viện rách nát, nhỏ bé này.
"Ha hả, phế vật như ngươi mà cũng dám chạy ra đây dự Đại Thọ của Gia Gia, không sợ toàn bộ khách nhân bị ngươi dọa chạy mất hay sao?" Tiếng nói chanh chua chói tai vang lên cùng với đó là một đám cả nam lẫn nữ ăn mặt sặc sỡ như khổng tước cùng nhau kéo tới.
Khẽ nhíu mày, Phượng Lăng Lăng cẩn trọng ôm Tiểu Bạch như muốn khoe sủng vật siêu cấp đáng yêu của mình ra cùng lúc nàng xoay cước bộ hướng về lũ người đang đi đến.
Cầm đầu là một nữ nhân một thân khổng tước lục không phải Phượng Cúc thì là ai? Trên đầu cắm đầy trâm ngọc, trang điểm rực rỡ càng thêm phần xinh đẹp, nhìn qua cũng có chút tư sắc của một tiểu thư gia tộc lớn.
"Dù sao gà rừng ẫn là gà rừng! Dù có trang điểm ăn mặt sang trọng cách mấy cũng không thể hóa thành chim phượng hoàng!"
Phượng Lăng Lăng không chút khách khí lẩm bẩm nói vu vơ như muốn đả kích vào thân phận dòng thứ đã đành lại là nữ nhi của một Tiểu thiếp không danh phận của cô ả.
"Ngươi... "
Phượng Cúc bị đả kích nhưng cũng thông minh hơn một chút sao trận thua cuộc lúc trước mà bị gia gia cấm túc liền đáp.
"Làm gà rừng vẫn may hơn con phượng hoàng nào đó có phúc mà không có số hưởng khi số trời đã định vốn đã là phế vật. Chậc chậc... phế vật không hơn không kém..."
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức đổ đến trận cười vang, một loạt ánh mắt hèn mọn nhất tề đều hướng đến Phượng Lăng Lăng.
Ánh mắt lóe lên một tia sát ý, Phượng Lăng Lăng lạnh lùng nhìn về phía đám người vừa tới, mắt đen kia giống như hồ sâu không đáy, tưởng như có thể đem hết thảy nhấn chìm vào đó. Vẻ bề ngoài bình tĩnh dường như che dấu một loại khí tức,một loại khí làm cho không khí xung quanh như lắng lại rồi trầm xuống.
Trường tiên trong tay bắt đầu vũ động, Phượng Cúc thoáng tâm động nhận thấy khí tức không đúng của Phượng Lăng Lăng hay đúng hơn là Tứ Tiểu Thư_Phượng Trúc. Bình tĩnh nhìn lại, Phượng Cúc nhận ra khí tức không đúng kia dường như đã không tồn, Phượng Lăng Lăng vẫn là cái dáng vẻ yếu đuối trước kia.
Lửa giận bỗng chốc bùng lên, trường tiên trong tay Phượng Cúc vung lên đánh về hướng Phượng Lăng Lăng, không ngừng tức giận mà nói:
"Ánh mắt của ngươi như vậy là muốn gì? Cư nhiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn bổn tiểu thư! Quả thật là không muốn sống nữa phải không? Xem ra nhiều ngày ta không dạy bảo lại ngươi ngươi liền không biết trời cao đất rộng là gì? Hảo... hôm nay xem như bản thư bắt ngươi nhận thây thế nào là phượng hoàng hóa thành gà rừng!"
Trường tiên hạ xuống mang theo tiếng rít, hướng thẳng về phía Phượng Lăng Lăng.
"Đánh, dùng sức đánh. . ."
Bạn đang đọc bộ truyện Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?, truyện Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? , đọc truyện Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? full , Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? full , Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi? chương mới