Sáng sớm, mặt trời ló dạng. Ánh ban mai dịu nhẹ chiếu rọi trời đất, đánh thức vạn vật! Trên vách đá của Tiểu Hồi sơn. Cuối cùng âm thanh ‘bịch bịch bịch’ ma quái vang lên suốt đêm cũng ngừng lại, thay vào đó là tiếng chim hót líu lo vui tai. Những chú chim dậy sớm tìm sâu, Bạch Đông Lâm tu luyện cả đêm nằm ườn dưới đáy vách núi không muốn cử động, để mặc ánh nắng xuyên qua tán cây hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của hắn. Không phải hắn mệt, trạng thái hiện giờ rất tốt nhưng hơi tê vì ngã, dù ý chí của hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể xoa dịu cơn đau, nên đau đớn ra sao thì vẫn cảm thấy đau như thế. Chẳng qua người có ý chí kiên cường cũng chỉ chịu đựng tốt hơn người khác mà thôi. Suốt cả một đêm, sỏi đá dưới đáy vách đá đã bị san phẳng, tất cả những viên đá đều bị nhuộm thành màu đỏ. Hắn vô tình ngã chết hơn chục lần, thậm chí có mấy lần còn tốn công vô ích.
Cơ thể của hắn bây giờ rất ổn, không xảy ra những trạng thái khác thường, chỉ có điều bị tê dại mà thôi! Bạch Đông Lâm xoa mặt làm mình tỉnh táo, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích. Trải qua một đêm, đã thành công luyện da, cơ bắp đã có chút tiến bộ. Người ta phải kinh hãi với tiến độ này. Cũng chẳng phải không ai làm được, thế giới rộng lớn lắm, nếu có bối cảnh hay bàn tay vàng cũng có thể trở thành thần tiên ngay trong một đêm. Nhưng Bạch Đông Lâm vẫn ngập tràn cảm giác tự hào, bởi vì đây là do bản thân hắn tự nỗ lực, có được là do đánh đổi bằng mồ hôi xương máu, liều lĩnh không tiếc mạng sống của chính mình. Không giống với những kẻ hèn hạ đê tiện có bàn tay vàng kia.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!