Mây đen thật dày bay đến che khuất ánh trăng sáng tỏ. Lúc này, tình hình chiến đấu trên Hắc Phong Sơn vẫn kịch liệt như trước. Bạch Đông Lâm đã đánh nhau với quái vật sói suốt một tiếng đồng hồ. Mặc dù, nói là đánh lộn nhưng thật ra là hắn đơn phương bị treo lên đánh. Quái vật sói treo Bạch Đông Lâm lên mà đánh. Chẳng qua trường hợp này lại có hơi kỳ quái, vẻ mặt tên bị treo lên đánh vừa đau đớn lại vừa vui vẻ, tinh thần phấn chấn tươi tỉnh, cơ thể trần trụi không hề bị thương. Trái lại, quái vật sói càng lúc càng yếu, sương mù đen bao quanh người đã gần như tan rã. Ánh sáng đỏ lập lòe trong mắt cũng dần lu mờ, chỉ có vẻ điên cuồng là không giảm chút nào. Lại thêm một lát, cuối cùng quái vật sói đã không thể kiên trì được nữa, khói đen biến mất. Thế tấn công lập tức chậm lại, hai móng vuốt to lớn sắc bén cũng đã gãy bảy tám phần từ lâu.
Nó cào trúng ngực Bạch Đông Lâm thêm một cái, thế nhưng chỉ để lại một vết thương nho nhỏ, không tạo ra một tia năng lượng cường hóa. Bạch Đông Lâm biết nó đã kiệt sức rồi, đã tới mức dầu hết đèn tắt, đứng còn chẳng vững. Trong ánh mắt hắn thoáng hiện đôi chút tiếc nuối, tiếc là điều kiện bây giờ không cho phép, hắn là muốn nuôi nó, nuôi xong có thể sử dụng lặp đi lặp lại, e là sau này rất khó gặp được một công cụ như con sói chăm chỉ, cố gắng này? “Nếu đã vậy thì để ta đưa ngươi lên đường thôi!” Hắn lạnh lùng hét lên một tiếng, lập tức mở ra toàn bộ hỏa lực, khắp người nổi lên cơ bắp, da hắn lấp lánh ánh sáng màu đồng. Phòng thủ và tấn công đảo ngược cho nhau.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!