Sáng sớm hôm sau. Sau một đêm vận động dữ dội rồi lại lén lút chạy về ngủ tiếp nhưng vẻ mặt Bạch Đông Lâm vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đi tới nhà ăn dùng bữa. Chẳng ai biết Thập Tam gia bình thường vô công rồi nghề, không có việc gì làm chỉ biết chọc chó ghẹo chim chơi, tối qua lại vượt đường xa tập kích, một mình chém giết yêu ma ở Hắc Phong sơn. Xong việc thì phủi áo đi, giấu kín cả công lao lẫn danh tính! Lúc hắn thản nhiên, chuẩn bị bước vào nhà ăn thì bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng ồn ào, cẩn thận lắng nghe thì thấy được có hạ nhân đang hào hứng hô to: “Nhị thiếu gia về rồi! Nhị thiếu gia đã về rồi!” “Nhị ca đã về rồi à?” Bạch Đông Lâm cơm cũng chẳng buồn ăn, thân hình khẽ lắc một cái là đã biến mất không còn thấy tăm hơi. Chỉ để lại hiện trường một đám đệ tử Bạch gia trợn mắt há mồm.
“Lúc nãy là Đông Lâm à?” “Ngươi véo ta một cái xem nào, chắc chắn là ta còn chưa tỉnh ngủ rồi!” “Úi da, đau chết mất!” Ta không vờ vịt nữa, ngả bài luôn, ta là cao thủ đấy nhé! … Sảnh chính Bạch Gia. Lúc này trong đại sảnh người ra người vào tấp nập. Phu nhân, lão gia của các viện, đệ tử ở Bạch gia, thậm chí là cả mấy vị tộc lão có vai vế mà bình thường hiếm khi nhìn thấy bóng dáng cũng đến góp vui, xem náo nhiệt. Dù sao đây cũng là tu sĩ duy nhất của Bạch gia, nên ai cũng muốn tới nhìn thử một lần cho đã nghiền!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!