Từ y phục, khí chất, rồi dáng vẻ của đối phương, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra đây không phải người bình thường. Bạch Đông Lâm bưng chén trà, khẽ gật đầu. Chút lòng kiên nhẫn ấy, hắn vẫn phải có. Hắn đợi chưa tới nửa chung trà, một nam tử trung niên vóc người hùng tráng đã dẫn theo mấy người trẻ tuổi tới. Nhìn thấy Bạch Đông Lâm đang phẩm trà, Nguyên Đào chỉ cảm thấy hai mắt sáng rực lên, hay cho một thiếu niên lang nho nhã, tuấn tú! Hắn ta bước lên mấy bước, hai tay ôm quyền, nói: "Tại hạ Nguyên Đào, quán chủ hiện tại của Cự Thạch Võ Quán, không biết công tử xưng hô như thế nào?"
Bạch Đông Lâm đứng dậy chào, khách sáo bảo: "Nguyên quán chủ khách sáo rồi, tại hạ Lệnh Đông Lai, nghe đại danh của Cự Thạch Võ Quán đã lâu, nay cố ý đến học tập một ít căn cơ võ học." Vừa nhìn đã thấy Nguyên Đào này là kiểu người ‘sấm rền gió cuốn’, vậy nên Bạch Đông Lâm cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề. "Ha ha ha, Lệnh công tử quá khen! Chỉ là công tử tới võ quán chúng ta học căn cơ võ học là đúng chỗ rồi!" "Mặc dù võ quán chúng ta không có võ công tuyệt học thâm thúy gì, nhưng mà nền móng võ học tuyệt đối là số một, số hai tại Bạch Thành!" Nhắc tới nền móng võ học, Nguyên Đào tỏ ra cực kỳ tự tin. Đó xác thực là bản lĩnh xuất chúng của Cự Thạch Võ Quán, có thể xếp đầu tiên trong tất cả võ quán tại Vân Châu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!