Quốc Dũng cũng muốn chiếm lấy mối hôn sự thương mại này, có được Gia Ly chính là có được nhà họ Trần, ôm luôn cả công ty phân phối xăng dầu Vạn An, như thế anh ta sẽ chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Nhưng điều khiến anh ta thất vọng đó là Trần Gia Ly lại đồng ý lấy cậu cả phế vật nhà họ Vũ.
Anh ta sao có thể hiểu được, vốn dĩ Gia Ly không có tin tưởng vào hôn nhân.
Cứ nhìn xung quanh cô mà xem, có mấy ai lấy nhau mà được hạnh phúc.
Chính vì vậy, lấy ai đối với cô đều không quan trọng.
Mà hơn cả, chính là lấy người đàn ông bị liệt chân kia, chả phải là cô và anh ta sẽ không phải làm những chuyện kia… Càng phế vật, càng vô dụng thì lại càng khiến Gia Ly tự chủ.
Cho dù tin đồn có là một người hay cáu bẳn cục cằn đi nữa… cũng không quan trọng.
Cô chỉ giúp mẹ Lam Anh thực hiện di nguyện với hai người bạn thân của mình, cũng là giúp bà ấy vui vẻ sống những tháng ngày còn lại.
Gia Ly nghe bác sĩ nói, khối u tử cung của bà ấy đã tới giai đoạn nguy hiểm, mọi chuyện tích cực trong cuộc sống đều sẽ có tác dụng đẩy lui tiến triển xấu của bạo bệnh.
Vì thế mà Gia Ly cũng có thêm cái cớ để cho bản thân chấp nhận mối hôn sự này.
“Liên hoan tốt nghiệp mà giờ này mới về?” Bà Lam Anh ghé mắt nhìn lại Gia Ly.
Cặp mắt hiền từ hơi nheo lại qua gọng kính quan sát người nào đó từ trên xuống dưới.
Dưới cái nhìn săm soi của mẹ kế, Gia Ly chỉ muốn hét lên thật to: [Mẹ ơi! Con xin lỗi mà, cầu mẹ, xin mẹ đừng có đưa ra bất cứ câu hỏi gì nhé!] Đối với Gia Ly, đêm qua quả nhiên quá điên khùng! Nhất là khi hình ảnh mờ ảo đó lao thẳng vào đầu cô.
Chỉ cần nghĩ tới thôi, cô cũng thấy mình sắp phát điên lên rồi! Cô khẽ đặt tay lên ngực mình, miệng nhoẻn cười đánh trống lảng: “Mẹ, con ngủ ở nhà đứa bạn.
Con lên thay đồ đã nhé!” Nói rồi Gia Ly vụt chạy lên lầu.
Cô sẽ gạt chuyện xảy ra tối qua khỏi đầu, coi như đấy chính là một chút mộng du trong vô thức không còn nhớ gì nữa.
Bà Lam Anh nhìn qua, khẽ lắc đầu, sau đó thở dài thườn thượt.
Bà ấy chợt nghĩ, việc mình muốn con bé thực hiện theo di nguyện lấy Tuấn Phong không biết là đúng hay sai? Quả thực, Tuấn Phong chính là một người đàn ông tốt.
Về đôi chân kia, bà Lam Anh biết rõ nó đã sớm lành, nên việc Gia Ly ở bên anh hẳn là sẽ không bị thiệt thòi gì.
Bà ấy thực tâm rất luyến tiếc cho anh, lại muốn Gia Ly có thể ở bên, hai đứa trẻ một mạnh mẽ cá tính, một thâm trầm có thể bù đắp cho nhau, cùng giúp nhau trong cuộc sống sau này.
Chỉ có như vậy bà ấy mới có thể yên tâm mà nhắm mắt đi gặp bạn của mình ở thế giới bên kia.
“Tối nay đi gặp Tuấn Phong nhé! Mẹ hẹn thằng bé rồi.” Bà Lam Anh gọi với theo Gia Ly.
Giọng không lớn nhưng cũng đủ khiến cái người đang trốn chạy kia giật mình thoáng qua tia sợ hãi..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!