TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tôi ôm chặt Muộn Du Bình, nhìn máu từ khóe miệng mình trào ra, chảy xuống người Muộn Du Bình, hòa lẫn với máu chảy ra từ cổ anh.
Gương mặt anh kề sát người tôi, tôi không nhịn được nhìn xuống.
Trước kia, Muộn Du Bình hiếm khi nói chuyện, cũng không thích thân cận với người khác, khiến cho cảm giác tồn tại của anh gần như không có.
Đây vẫn là lần đầu tiên tôi quan sát anh ở khoảng cách gần như vậy.
Một lần ngắm nhìn, phát hiện gương mặt của anh thế mà lại rất thanh tú.
Thế nhưng lông mày cau chặt, sắc mặt tái nhợt.
Tôi nhìn máu trên vết thương của anh không còn chảy nhiều, đoán chừng nếu còn tiếp tục chảy, e rằng sẽ không còn gì để chảy.
Nghĩ tới đây trái tim tôi liền đập rộn lên, bản thân không nhịn được mà ôm anh càng chặt, giống như làm vậy có thể giữ lại sinh mệnh đang từ từ mất đi của anh.
"Các người để chúng tôi ra ngoài, các người muốn gì tôi cũng chấp nhận." Tôi ngẩng đầu nhìn tên cầm đầu.
"Tiểu Tam gia, cậu nói chúng tôi đối xử với cậu như vậy, tôi sẽ còn tin cậu trở về sẽ tha cho chúng tôi sao?" Người nọ lại nói.
"Vậy ông muốn thế nào?" Lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng vẫn không thể không giả vờ bình tĩnh.
"Cậu nói ra số đấu trong tay Ngô Tam Tỉnh, tôi sẽ để cho các cậu đi." Hắn nói, hồi sau lại cắn răng cười, vẻ mặt suy tính nhìn khẩu súng trong tay nói: "Muốn chọn nói thật, hay là súng."
Tôi dùng sức cắn môi, cố gắng để cơn đau khiến đầu óc đang bị lửa giận thiêu đốt tỉnh táo lại.
Không thể nổi giận, phải nghe lời hắn, phải tìm cách thoát ra ngoài nhanh nhất.
Tiểu Ca, có lẽ, còn có thể cứu được.
"Được." Tôi gật đầu: "Ông cầm giấy bút tới."
Người nọ nghe vậy liền nháy mắt với người bên cạnh, lập tức có người đem giấy bút ra.
Tôi cẩn thận đặt Tiểu Ca nằm sang bên cạnh, nhận lấy giấy bút viết xuống mấy cái địa chỉ, sau đó đem giấy bút trả lại cho hắn.
"Bây giờ có thể để chúng tôi đi được chưa." Tôi nói.
Người nọ nhìn kĩ tờ giấy một hồi, lại thận trọng nhét nó vào ngực.
Nghe lời tôi nói, mặt lộ vẻ giễu cợt, hắn nói: "Cái này không thể được."
Tôi giận dữ, lạnh lùng nói: "Không phải nói chỉ cần tôi viết địa chỉ cho các người thì sẽ thả chúng tôi đi sao? Sao có thể nói không giữ lời, ông muốn lấy mạng tôi? Ông nghĩ cho kĩ đi, ông hại tôi, nhà tôi ngoài Tam thúc còn có chú hai, dù ông có đi tới chân trời góc bể chú hai cũng sẽ không bỏ qua cho ông!"
"Ngài hiểu lầm rồi, tiểu Tam gia, ngài cho tôi thêm một lá gan tôi cũng không dám lấy mạng ngài!"
"Vậy còn không để tôi đi, tôi muốn cứu người!" Tôi vội vàng nói.
"Nhưng tiểu Tam gia à, ngài chỉ viết cho chúng tôi một cái địa chỉ, tôi làm sao biết đấu đó tốt hay xấu, bên trong có hay không có bánh tông.
Nói khó nghe chính là, nếu ngài viết cho chúng tôi một cái đấu hung, tôi mang một đám anh em vào đó chẳng phải là đi tìm đường chết sao.
Cho nên, vẫn phải phiền tiểu Tam gia cùng chúng tôi đi một chuyến, xem như chỉ đường cho mấy anh em." Giờ phút này hắn lại nói những lời như vậy.
Tôi cắn môi, hung hăng nuốt xuống ngụm máu trong miệng, nhìn Muộn Du Bình nằm trên đất, đứng lên nói: "Tôi và các người đi, nhưng các người phải đưa anh ấy vào bệnh viện."
Nói tới đây tôi dừng một chút, gằn từng chữ một: "Nếu anh ấy chết, Ngô Tà tôi xin thề sẽ khiến cho từng người ở đây chôn cùng anh ấy!"
"Ha ha ha ha, trong hoàng cảnh này tiểu Tam gia còn cố chấp làm gì! Cậu muốn cứu hắn, coi bộ là không được.
Ngài nhìn máu của hắn cũng sắp chảy cạn rồi.
Ngài từng thấy người nào bị súng bắn xuyên cổ còn có thể sống không?" Người nọ nghe lời tôi nói có chút sững sốt, tiếp đó cười lớn nói: "Hơn nữa chúng tôi phải đi ngay bây giờ, làm gì có ai chịu giúp cậu đưa hắn đi bệnh viện, làm vậy khác gì tìm đường chết" Nói tới đây hắn xoay người vẫy vẫy tay: "Các anh em gọi một tiếng tiểu Tam gia đi, sau đó đem tên nhóc này ném vào hầm ngầm.
Chúng ta lập tức xuất phát, tránh đêm dài lắm mộng!"
Tôi vừa nghe hắn nói như vậy, một trận lửa lập tức bốc lên thiêu đốt đôi mắt tôi, tôi vọt tới trước!
"Con mẹ mày!"
Tôi chạy vào trong đám người, nhào thẳng tới chỗ tên cầm đầu.
Người nọ thấy tôi nhào tới, theo phản xạ liền giơ súng chỉa vào tôi nhưng nhất thời không dám nổ súng.
Tôi bắt lấy thời cơ tung một cước đá rớt súng trên tay hắn.
Người nọ bị đá trúng kêu lên một tiếng sau đó ôm lấy tay.
Tôi tiến thêm một bước đá vào bụng hắn!
Người nọ vốn đã gảy chân nên chỉ có thể ngồi dưới đất, lần này bị tôi đá đến lộn mèo, hắn ôm bụng vừa lăn vừa hét, tôi nhảy tới ngồi lên người hắn.
Hai tay ôm đầu hắn!
Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh, nhất thời những người bên cạnh đều sợ tới ngây người.
Lúc này nhìn thấy tôi đằng đằng sát khí ngồi trên ôm đầu gã, tất cả đều câm như hến, hai mắt nhìn chúng tôi nhưng không ai dám tiến lên.
"Các người đưa anh ấy đi bệnh viện." Tôi nhìn sang Muộn Du Bình đang nằm bên kia, sau đó siết chặt tay: "Nếu không tôi vặn gảy cổ hắn!"
Gã cầm đầu vừa nghe thấy thì khó thế oai phong vừa rồi lập tức biến mất, quả thật như sắp tè ra quần, hắn bị tôi siết đến mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng rống giọng nói: "Đưa đi bệnh viện, đưa đi bệnh viện.
Tiểu Tam gia nhẹ tay, còn tiếp tục cổ tôi sẽ gảy đó!"
Tôi hơi buông lỏng tay ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Bình Tà Chi Dục Niệm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bình Tà Chi Dục Niệm, truyện Bình Tà Chi Dục Niệm , đọc truyện Bình Tà Chi Dục Niệm full , Bình Tà Chi Dục Niệm full , Bình Tà Chi Dục Niệm chương mới