Tiêu Chiến không có dáng vẻ sợ hãi khi bị người yêu phát hiện lén lút hẹn hò cùng người khác như trong phim truyền hình, cũng không có chuyện đột nhiên quay đầu rồi hốt hoảng giải thích. Anh bước tới như thường lệ, đứng cách Vương Nhất Bác không quá năm bước, lên tiếng:
"Đây là Vương Nhất Bác. Đây là đồng nghiệp của anh, Nguyễn Anh Kiệt." Tay đang cầm móc khóa Người Nhện của Tiêu Chiến đút lại vào trong túi áo, giọng điệu tự nhiên như thể đang giới thiệu hai người bạn với nhau.
Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn anh, từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Nguyễn Anh Kiệt vẫn còn đang băn khoăn về tiếng gọi "Chiến Chiến" khi nãy. Nhưng nhìn dáng vẻ khách sáo và xa cách của Tiêu Chiến hiện tại, sự thân thiết thoáng qua vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác mà thôi.
Không cho phép bản thân suy nghĩ nhiều, anh ta chủ động mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, tôi là Nguyễn Anh Kiệt."
"Xin chào."
Vương Nhất Bác trước mặt người lạ vẫn là thái độ lạnh đến đông chết người. Hắn hơi gật đầu, sau đó cũng không thèm nhìn Nguyễn Anh Kiệt nữa, ánh mắt thẳng tắp đặt trên người Tiêu Chiến.
Ánh mắt tựa như đang hỏi: "Có phải anh vẫn còn chuyện chưa nói không?"
Dáng vẻ cau mày của Vương Nhất Bác là điều Tiêu Chiến quen thuộc nhất, là biểu hiện của sự không vui.
Nhưng hiển nhiên, đồng nghiệp của Tiêu Chiến không biết về mối quan hệ giữa hắn và anh. Nhìn dáng vẻ của Tiêu Chiến, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy muốn giải thích rõ.
Điều này cũng đủ khiến Vương Nhất Bác khó hiểu, thậm chí có chút khó chịu. Nhưng có người ngoài ở đây, tất cả những câu hỏi đều bị Vương Nhất Bác kiềm lại, hắn không thể nói gì thêm: "Vậy chúng tôi đi trước."
Hắn hi vọng Tiêu Chiến có thể nhìn ra hắn không vui, hơn nữa về nhà sẽ giải thích lý do cho hắn nghe. Vậy nên không phải là bây giờ, hiện tại không phải lúc thích hợp. Nếu không, trông hắn sẽ giống như thiếu nữ lầm lỡ bị phụ tình, vứt bỏ dẫn đến thương tâm.
Tiêu Chiến nắm chặt hai tay trong túi áo khoác, nhàn nhạt đáp: "Được."
Ba Vương mẹ Vương vẫn đứng phía sau Vương Nhất Bác không lên tiếng, cho đến lúc rời đi mới nhìn anh khẽ cười.
Tiêu Chiến khẽ gật đầu, cuối cùng cũng cười một cái, mặc dù anh cũng không biết nụ cười này có ý nghĩa gì.
Bóng ba người vừa khuất sau thang máy, một đám đồng nghiệp mới từ nhà hàng sau lưng bước ra, ồn ào thảo luận việc đi chung xe với nhau. . truyện kiếm hiệp hay
"Tiểu Nguyễn, cậu về bằng cách nào? Có muốn đi chung xe với chúng tôi không?"
Nguyễn Anh Kiệt liếc nhìn Tiêu Chiến đang cúi đầu xem điện thoại, cười nói: "Nhà tôi cùng hướng với Tiêu Chiến, để cậu ấy cho tôi đi nhờ một đoạn vậy."
Các đồng nghiệp nghe vậy cũng hiểu ý, thôi không quấy rầy hai người nữa.
Một đường từ lầu bốn xuống tới bãi đậu xe, Tiêu Chiến vẫn luôn tập trung nhìn điện thoại di động, lúc này mới phát hiện chỉ còn hai người là anh và Nguyễn Anh Kiệt.
"Sao cậu vẫn chưa về?" Tiêu Chiến cất điện thoại, bắt đầu tìm chỗ đậu xe của mình.
Nguyễn Anh Kiệt không hề để tâm đến dáng vẻ thất thần suốt từ nãy giờ của Tiêu Chiến, cười cười với anh: "Xe chung nhiều người quá, không đủ chỗ cho tôi. Lúc nãy tôi hỏi cậu có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không. Cậu bảo được."
Cậu ta có hỏi sao?
Tiêu Chiến còn cho rằng vừa rồi bản thân hơi lơ đãng nên không chú ý, cảm thấy có lỗi: "Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang suy nghĩ chuyện khác." Nói xong mở khóa xe, ý bảo cậu ta lên xe đi.
Trong xe có một mùi hương nam nhẹ nhàng dễ chịu, thậm chí ghế bọc da cũng nhiễm vào mùi hương này, bám lên áo khoác của Nguyễn Anh Kiệt.
Tiêu Chiến lái xe ra khỏi hầm, nhân lúc chờ đèn tín hiệu bật GPS: "Địa chỉ của cậu ở đâu? Tôi chỉnh chỉ đường."
Nguyễn Anh Kiệt đem tất cả tiểu khu nằm trên đường về nhà của Tiêu Chiến rà soát qua một lượt trong đầu, nhanh chóng nói ra một cái tên: "Cửa đông khu Long Hồ."
Trừ chuyện này ra, sau đó, Tiêu Chiến không nói gì thêm, im lặng suốt quãng đường.
Thật không may, dọc đường đi đều gặp đèn đỏ.
Mỗi lần chờ đèn đỏ, Nguyễn Anh Kiệt đều nhìn Tiêu Chiến ở phía ghế lái, muốn tìm gì đó bắt chuyện để không lãng phí khoảng thời gian riêng tư này. Nhưng lần nào chuẩn bị nói ra cũng đều cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Quả thật, rất hiếm khi thấy cậu ấy thế này, có hơi khác so với với người mình đã để ý suốt bốn năm đại học. Có lẽ ra đời làm việc nhiều năm, đã bị xã hội mài mòn đi rất nhiều góc cạnh. Tiêu Chiến của hiện tại tỏ ra trầm ổn hơn, cũng càng khiến người khác có cảm giác xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!