Khi Tết Trung thu đến gần, thời tiết lạnh lên rất nhiều, mọi người mặc
thêm áo khoác dày khi ra khỏi nhà vào sáng sớm và chiều tối. Sắp đến giờ tan làm của ca trực ban ngày, Tiêu Chiến kiểm tra lại khu nội trú của
khoa bỏng một lần nữa, dự định xong việc sẽ đến khoa sản nơi thai phụ
hôm nọ nhập viện. Anh muốn xem thử Vương Nhất Bác có ở đó hay không. Bác sĩ Tiêu tìm không được cảnh sát Vương của anh ấy mất rồi. "Tiêu, bác sĩ Tiêu, ngài tới rồi." Bà lão ngồi bên cạnh giường thấy Tiêu Chiến bước vào vội run rẩy đứng lên. "Chào bà, bà đừng dùng kính ngữ gọi cháu nữa ạ, cháu nhận không nổi đâu." Tiêu Chiến vội đưa tay đỡ bà cụ, vỗ nhẹ sau lưng bà để trấn an, sau đó xem ghi chép bệnh án treo bên cạnh. Nữ bệnh nhân chỉ mới 28 tuổi, khi đang nấu ăn tại nhà thì bình gas bất ngờ phát nổ, không tránh kịp nên bị phỏng nặng tập trung ở mặt, tay chân và vùng bụng. Khi nhập viện, khuôn mặt cô đã gần như biến dạng, nhưng từ
đầu đến cuối vẫn luôn im lặng. Cho đến giờ cũng không thấy xuất hiện tâm trạng bất ổn mà bệnh nhân bị phỏng thường có. Không có đau đớn kêu
khóc, chỉ mở to mắt nhìn trần nhà. Từ khi nữ bệnh nhân nhập viện, các y bác sĩ chưa từng gặp chồng cô. Trong khoảng thời gian này, người
bên nhà chồng ngược lại có đến vài lần, ngoại trừ đưa cho bà cụ mấy
nghìn tệ, cũng chỉ bắt lấy Tiêu Chiến hỏi có thể cắt giảm một số hạng
mục điều trị đắt tiền hay không.
Bác sĩ Tiêu dù có tức giận đến
mấy cũng phải kiên nhẫn giải thích hết lần này đến lần khác, bệnh nhân
còn trẻ, nếu tích cực chữa trị thì tình hình vẫn rất lạc quan. Nhưng vô
dụng, gia đình chồng vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định. Vì vậy, sau khi
dừng các hạng mục chữa trị đó cũng không còn đến thăm cô nữa. Hiện tại, người mỗi ngày chăm sóc bệnh nhân là bà nội đã ngoài 70 tuổi của
cô. Bà cụ buổi sáng phụ giúp việc trị liệu, buổi tối ngủ luôn ở phòng
bệnh. Vì ngại tiền phí thuê giường nằm nên bà mang theo vài tờ báo từ
nhà, trải dưới sàn ngủ qua đêm. Bác sĩ Tiêu không đành lòng, âm thầm bỏ
tiền thuê giường giúp bà. Các y bác sĩ trong khoa bỏng cũng thông cảm,
ngoại trừ tiền thuốc men, các khoản phí khác đều miễn cho hai bà cháu.
Một ngày ba bữa của bà cụ cũng do các y tá thay phiên nhau phụ trách,
Tiêu Chiến cũng góp đem qua hai bữa cơm. Sau khi kiểm tra kĩ bệnh án, Tiêu Chiến dặn dò bà cụ vài câu, sau đó nhanh chóng trở về phòng
làm việc, thay áo choàng, vội vã chạy đến khoa sản. ==== Dọc đường đi, nhịp tim của bác sĩ Tiêu liên tục đập nhanh, càng đập nhanh
bước chân càng mất kiên nhẫn, không ngừng suy nghĩ nếu gặp Vương Nhất
Bác thì nên nói như thế nào. "Nếu rời xa anh mà em hạnh phúc, vậy chúng
ta chia tay đi", "Em nói đúng, anh trước giờ chưa từng yêu em, cũng
không hiểu thế nào là tình yêu", "Em xứng đáng có được người tốt hơn"
còn có "Yên tâm đi, mặc dù thật đáng tiếc, nhưng cả đời này anh sẽ mãi
nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc mà em đã dành cho anh." Những
suy nghĩ này, ngay thời điểm không tìm thấy Vương Nhất Bác ở phòng bệnh, tất cả đều không còn ý nghĩa, hóa thành rơm rạ nhẹ nhàng bay mất nhưng
lại tựa như hòn đá nặng ngàn cân, đánh tan lý trí của một đứa trẻ lớn
xác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!