TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chuyển ngữ: An Thuần (Cherries chấm muối)
Biên tập: Cherries chấm muối (Cherries chấm muối)
Buổi tập luyện kết thúc.
Từng tốp, từng tốp bạn gái ra khỏi phòng tập.
Khương Vũ không về ngay.
Vì bây giờ vẫn còn sớm nên cô chuẩn bị tấm thảm yoga lót dưới đất để tập vài động tác thể dục.
Hôm nay Lâm Khúc Văn đã nói với cô về tiêu chuẩn lựa chọn vũ công của Esmeralda có thiên hướng nghiêng về thể chất.
Khương Vũ cẩn thận nhớ lại từng video biểu diễn xuất sắc trên sân khấu của Esmeralda.
Vì những động tác của những vũ công đó có thể nói là gần như đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất.
Điều này phụ thuộc vào sự phối hợp của các cơ trên cơ thể của họ.
Tuy rằng thời gian chỉ còn nửa tháng, nhưng Khương Vũ vẫn quyết định tập trung nhiều hơn vào việc rèn luyện sức bền.
Phạm Đan Khê và các học sinh chuẩn bị rời khỏi phòng học, bỗng quay đầu nhìn thoáng qua cô: “Xem ra cậu ta đã hạ quyết tâm, một lòng hướng đến việc vào Esmeralda.”
Ngô Tư Lâm lạnh lùng trào phúng: “Cậu nhìn giày múa ba-lê của cậu ta xem, dùng đã lâu rồi mà chưa thấy cậu ta đổi đôi khác, nghèo như vậy thì lấy đâu ra tư cách vào Esmeralda? Học phí chắc cũng chẳng nộp nổi.”
“Nếu cậu ta có thể được giáo viên của Esmeralda chọn thì học phí chỉ là vấn đề nhỏ.” Phạm Đan Khê nắm chặt tay dưới ống tay áo, “Nhưng cậu ta tuyệt đối không thể được chọn.”
Lúc mọi người đang nói chuyện, có một thiếu niên mặc áo len cổ lọ đi ngang qua.
Cậu khoác ba lô, mặc áo len và quần jeans đen phác họa ra đôi chân dài thẳng tắp.
Làn da của cậu rất trắng, đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp.
Nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhạt và mang theo sự ngạo mạn.
Vài bạn gái quay đầu lại nhìn cậu theo bản năng.
Trai đẹp không hiếm.
Nhưng mà trai vừa đẹp vừa có khí chất khiến người khác phải ngoái nhìn như cậu thì lại hiếm.
Ngay cả ánh mắt của Phạm Đan Khê cũng dõi theo cậu cho đến khi cậu biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
…..
Cừu Lệ bước vào phòng tập.
Học sinh đã ra về hết.
Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, rơi xuống tấm thảm yoga và người con gái trên đó.
Khương Vũ đang thực hiện bài tập rèn luyện sức bền.
Từng giọt mồ hôi từ trên sống mũi lăn xuống, lấp lánh dưới ánh chiều tà.
Cừu Lệ ôm cánh tay, dựa vào cạnh cửa mà đứng nhìn cô từ xa.
Cô gái nhỏ mặc một bộ đồ thể thao phối màu hồng xám, ôm sát tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô.
Mái tóc của cô tán loạn, búi tóc đằng sau cũng chỉ kẹp bừa, vài lọn tóc buông xõa xuống hai thái dương.
Hai má hồng hây hây trông quyến rũ vô cùng.
Tay trái của Cừu Lệ siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dùng hết thảy sức lực để kiềm chế nội tâm đang cuồn cuồn dục vọng.
Trước kia, cậu không có tí cảm xúc gì với thế giới này, không tham sân si, không ham muốn dục vọng, không có hoặc không muốn theo đuổi điều gì.
Còn bây giờ thì sao, là cho dù chỉ là vị ngọt của một viên đường thôi cũng đã đủ làm cậu đắm chìm trong đó.
Và phải mất một khoảng thời gian dài thì bản thân mới có thể thôi đắm chìm.
Vào ngay lúc này, khát vọng trong cậu đang cuồn cuộn không ngừng.
Cậu lười nhác bước đến trước mặt Khương Vũ, ngồi xổm xuống.
Khương Vũ nhìn vào đôi giày thể thao cũ kĩ là đã biết người đến là ai.
Nhưng mà cô vẫn tiếp tục chống tay… không bị đứt sức mãi cho đến khi đạt được giới hạn lớn nhất – hai phút.
Thời gian vừa hết, cô nằm vật ra tấm thảm yoga.
“Sao anh lại tới đây?”
Từ sau sự cố sủi cảo lần đó, rất lâu rồi Cừu Lệ không đi tìm Khương Vũ.
Mà Khương Vũ cũng bận luyện tập cho cuộc thi cuối năm nên càng không có thời gian liên lạc với cậu.
Ngay từ lúc bắt đầu, hai người đều mỗi ngày gặp nhau lúc ăn cơm, nhưng lại dần dần trở nên lạnh nhạt.
“Chúng ta chia tay rồi sao?” Cừu Lệ thử hỏi Khương Vũ.
Khương Vũ nghỉ ngơi một hồi rồi ngồi dậy, “Em không nói thế.”
Cừu Lệ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, “Tôi cũng không nói.”
Mấy ngày nay, trong lòng cô cũng hơi thấp thỏm khi thấy Cừu Lệ không chủ động đến tìm cô.
Nếu quan hệ của hai người cứ thế mà kết thúc thì sẽ rất khó để cô có thể tiến thêm bước nữa.
Hai người không nói gì, im lặng trong vài giây.
Cừu Lệ chủ động dịch lại gần cô.
“Em vừa mới tập thể dục, anh đừng lại gần đây.” Khương Vũ rụt rè giải thích: “Ra mồ hôi.”
“Ồ…”
Cậu tiến sát lại gần người cô, cố tình mà hít vào một hơi.
“….”
Khương Vũ hết nói nổi.
Trong một khoảng thời gian dài, khứu giác của Cừu Lệ rất kém.
Mà trên thế giới này, mùi mà cậu có thể ngửi được rõ ràng đó là mùi trên người Khương Vũ.
Là mùi thơm ngào ngạt của thiếu nữ.
Tóc cô thoảng mùi hương hoa sơn chi, quần áo vương mùi chanh man mát.
Thậm chí có cả mùi cơ thể nhàn nhạt sau khi đổ mồ hôi.
Với cậu mà nói, cô gái bên cạnh cậu là cả thế giới.
Cứu Lệ ghé sát vào cô, nhắm mắt lại, chóp mũi ở cạnh thái dương của cô hít một hơi thật sâu.
Khương Vũ nhanh chóng đẩy mặt cậu ra, cau mày nói: “Anh điên hả?”
“Tôi ngửi bạn gái tôi chút thì có sao chứ?”
“Hôi”
“Nhưng tôi thích.”
Khóe miệng Khương Vũ giật giật, nhìn ‘sói con’ như vậy thật không biết nên làm gì mới đúng.
Trong lúc Khương Vũ ngây người, Cừu Lệ bỗng nhiên duỗi tay sờ sờ chân của cô.
Cơ thể Khương Vũgiật mình theo phản xạ.
Cô phòng bị mà hơi dịch ra, muốn dời chân ra chỗ khác.
Nhưng mà chỗ Cừu Lệ nắm là mắt cả chân của cô, khiến cho cô không thể tránh đi được.
“Anh làm cái gì thế?”
“Nhìn tí.” Cậu cởi dây giày múa ba lê của cô ra.
“Cái này có gì đẹp đâu.”
“Thì nhìn một chút.”
Cừu Lệ tháo giày múa ba -ê bên chân phải của cô ra, cầm trên tay.
Bạn đang đọc bộ truyện Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu, truyện Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu , đọc truyện Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu full , Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu full , Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu chương mới