TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thủ đô về đêm rực rỡ lung linh, đường phố vẫn giống như ban ngày.
Khác với khung cảnh ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ, biệt thự rừng trúc ẩn mình giữa lòng thành phố lại yên tĩnh hiếm có.
Toà nhà nhỏ trên tầng hai được bày trí trang nhã, khi mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy những bức tường thành cổ kính, mái ngói xanh gạch đỏ, như trải qua bao năm tháng thăng trầm theo ánh đèn mờ ảo.
Một cơn gió khẽ thổi qua, những hàng liễu rủ xuống mặt hồ tạo ra vài gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Trình Tê Trạch đang ngồi bên cạnh cửa sổ, sắc mặt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài.
Anh ta liếc sang chiếc điện thoại ở bên cạnh, màn hình vẫn còn đang hiện lên hai tin nhắn mà Lâm Hoè Hạ lúc nãy gửi tới, cũng không trả lời.
[Dạ dày anh không tốt, buổi tối uống ít rượu thôi nhé.]
[Đừng giận nữa, về sớm một chút nhé.]
Rõ ràng cô ấy mới là người phải tức giận mới đúng.
Lâm Hoè Hạ luôn như vậy, cô quá tốt, bất kể có chuyện gì đi nữa cũng đều xin lỗi trước.
Trình Tê Trạch không hiểu tại sao trong lòng anh ta lại nóng lên.
Cô không muốn anh ta uống rượu, anh ta càng muốn uống, cô muốn anh ta về sớm, anh ta lại càng về muộn.
Trình Tê Trạch không biết vì sao bản thân lại như thế này, anh ta rất hiếm khi hành động ích kỷ như vậy.
"Sao sắc mặt trông tệ vậy? Có chuyện gì sao?"
Sở Thần đang đánh bài thì thấy Trình Tê Trạch ngồi một mình trong góc, nhân lúc có người mới muốn vào chơi, anh ta nhường lại ghế cho đối phương rồi đi qua chỗ của Trình Tê Trạch.
Trình Tê Trạch không nói gì cả, rót cho anh ta một ly rượu.
Sở Thần ngồi cạnh anh ta, thong thả lắc ly rượu trong tay, hỏi: "Vì Tống Hà sao?"
"Không phải." Thậm chí Trình Tê còn không nghĩ đến.
Sở Thần ngạc nhiên nhìn anh ta một cái rồi để ly rượu lên bàn.
"Đã qua bao năm rồi, không phải bây giờ cậu cũng nên buông rồi sao? Tống Hà đã kết hôn ở nước ngoài, trong lòng hoàn toàn không có cậu.
Trước đây cô ấy từ chối cậu như nào, cậu không nhớ sao?"
Trình Tê Trạch cáu kỉnh xua tay: "Tôi đã nói là không phải rồi."
"Thế thì tại sao?" Ánh mắt Sở Thần sắc bén nhìn anh ta.
Trình Tê Trạch cũng không biết là vì sao nữa.
Lúc đầu tức giận là vì Lâm Hoè Hạ không thích tranh của Tống Hà, nhưng về sau lại không phải.
Rốt cuộc vì sao anh ta tức giận, anh ta cũng không biết nữa.
Giống như tự làm mình tức giận vậy.
"Còn có thể vì sao nữa." Tề Gia Khôn đi qua, ngồi cạnh Sở Thần: "Hôm nay ở buổi triển lãm đang rất vui vẻ, tiểu Trình tổng đứng trước bức tranh của chị Tống Hà mà tức giận với chị dâu đó."
"Tôi tức giận lúc nào chứ?" Trình Tê Trạch lạnh giọng nói.
"Cũng không khác tức giận là mấy." Tề Gia Khôn chẹp miệng rồi cầm lấy ly rượu Sở Thần đặt trên bàn, uống cạn.
"Anh không thấy lúc đó thôi." Anh ta vỗ vào tay Sở Thần: "Chị dâu không thích tranh của chị Tống Hà nên tiểu Trình tổng của chúng ta mới xụ mặt ra đó."
Trình Tê Trạch: "........"
Thấy anh ta không nói gì, Tề Gia Khôn cười hì hì: "Em nói này, hai người cũng bên nhau đủ lâu rồi đó, có phải nên đến lúc chia tay không?"
"Đừng nói nhảm." Sở Thần trầm giọng ngắt lời anh ta.
Tề Gia Khôn nhún vai, nửa dựa lên sofa: "Anh Trạch không phải vì khuôn mặt của chị ấy sao? Chơi cũng đủ rồi, nên đổi người khác đi thôi."
Sở Thần không nói nên lời, liếc anh ta một cái, rồi quay qua nói với Trình Tê Trạch: "Cậu với Lâm Hoè Hạ bên nhau cũng đủ lâu rồi, tất cả mọi người đều biết cậu như thế nào mà.
Cậu cho rằng cô ấy không biết trong lòng cậu có người khác sao? Cô ấy nhẫn nhịn chịu đựng như vậy vì cái gì chứ?"
"Vì tiền ư?" Tề Gia Khôn chen vào nói.
Sở Thần phớt lờ anh ta: "Có phải vì tiền hay không bản thân A Trạch biết rõ."
Trình Tê Trạch im lặng không đáp lại.
Lâm Hoè Hạ ở bên anh ta ba năm, ngoại trừ ở chung một chỗ với nhau, cô chưa bao giờ dùng đến một đồng của anh ta.
Kể cả những món đồ hiệu hay là trang sức đắt tiền, cô đều ném hết vào phòng để đồ, chỉ những lúc đi xã giao cùng anh ta cô mới lôi ra dùng.
Nếu thật sự là vì tiền, thì cô quả thật che giấu rất tốt.
Thật ra, anh ta không tiếc tiêu tiền cho cô.
Tề Gia Khôn sờ cằm, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ: "Hay là vì nhan sắc? Nói thật chứ, tiểu Trình tổng của chúng ta cũng có chút nhan sắc đó."
"....." Sở Thần cạn lời, nhất thời không phân biệt được Tề Gia Khôn thật sự đang nói chuyện nghiêm túc hay là đến trêu đùa nữa.
Anh ta dứt khoát chặn miệng Tề Gia Khôn lại, quay sang Trình Tê Trạch kiên nhẫn khuyên nhủ: "Với tính cách của cậu chắc không thể chuyện trò hay ho được, thường ngày Lâm Hoè Hạ đều nghe lời cậu vậy cậu nghĩ cô ấy vì cái gì? Bởi vì thật sự thích cậu đấy.
Cậu nên trân trọng cô gái ngốc nghếch tốt bụng của cậu đi, trên thế giới này không có mấy người như vậy đâu."
Trình Tê Trạch mím môi, lẳng lặng nghịch ly rượu trên tay.
"Hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, có phải cậu nên suy nghĩ nghiêm túc không? Cô gái tốt như vậy, không thiếu đàn ông thích đâu.
Đến lúc đó chắc chắn cậu sẽ hối hận."
Trình Tê Trạch im lặng một lát, sau đó trầm giọng đáp: "Biết rồi."
"Ôi lão Sở à, anh nói như vậy em chỉ thấy đúng một phần thôi." Tề Gia Khôn không cảm thấy hai người này đang ghét bỏ mình, chen vào giữa nói: "Anh biết tại sao chị dâu không khóc cũng không ầm ĩ không?"
Tề Gia Khôn chớp mắt nhìn hai người, ra vẻ hiểu biết: "Bởi vì là — chị ấy căn bản không thích anh Trạch đó."
Sở Thần biết ngay anh ta miệng chó không phun ra được ngà voi mà.
Tề Gia Khôn thấy anh ta không tin liền tặc lưỡi nói tiếp: "Anh biết em hiểu rất rõ về phụ nữ đúng không? Mấy cô bạn gái nhỏ của em hay có thái độ đó, em đều không quan tâm, anh biết vì sao không? Vì khi các cô gái đó hết khóc rồi lại ầm ĩ chính là vì muốn em chú ý đến đó."
"Cậu chắc chắn mấy cô bạn gái nhỏ của cậu thích cậu ư?"
"Thì đương nhiên—" Giọng Tề Gia Khôn càng lúc càng nhỏ, không tự tin.
Sở Thần trợn tròn mắt.
"Nhưng mà em rất tán thành câu cuối của anh." Tề Gia Khôn nhếch miệng cười, rót rượu cho hai người: "Cô gái tốt như vậy, chắc chắn rất nhiều đàn ông yêu thích.
Anh Trạch bao giờ anh chia tay vậy? Đến lúc đó nhớ cho em Wechat của chị dâu nhé, em qua an ủi."
Trình Tê Trạch: "....."
Sở Thần: "......"
Bây giờ giết anh ta rồi phi tang có muộn không?
—
Trình Tê Trạch về nhà đã là rạng sáng.
Mọi người đều đã đi ngủ hết, anh ta cởi áo vest móc lên giá áo ở huyền quan.
Đèn ở tầng một là đèn tự động, chỉ cần có người đi qua thì sẽ sáng lên.
Đèn sáng, anh ta nhìn qua phòng khách thì thấy một bóng người đang nằm cuộn tròn trên sofa.
Trình Tê Trạch dừng lại, giơ tay nới lỏng cà vạt, đi đến phòng khách.
Dường như cảm thấy đèn sáng, Lâm Hoè Hạ nhăn mày lại, "Ưm" một tiếng.
Cô dụi mắt, nửa ngồi dậy thì giật mình khi thấy một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Bốn phía xung quanh như bị vầng hào quang làm mờ đi, chỉ thấy được đôi mắt và lông mày của người con trai trong giấc mộng.
Trong mơ Phương Độ nói là đi mua kẹo cho cô nhưng người ấy cũng không trở lại.
Cô ngồi ở bậc đá trước cửa nhà, cứ chờ mãi, cô đã đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng anh cũng về rồi.
"Anh về rồi sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Ừm." Người con trai nhàn nhạt trả lời.
"Em còn tưởng anh sẽ không bao giờ trở về nữa." Cô nhăn mày lại, giọng nói mệt mỏi vì chưa tỉnh ngủ, còn mang theo tiếng địa phương, nũng nịu: "Đừng bỏ lại em một mình, được không?"
Lâm Hoè Hạ rất ít khi dùng giọng điệu này làm nũng, có lẽ là do chưa tỉnh ngủ mà thôi.
Trình Tê Trạch hơi giật mình, một góc nào ở trong tim mềm nhũn.
"Về phòng ngủ đi."
Trình Tê Trạch nhẹ giọng nói rồi bế cô lên.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng này không giống với giọng nói trong trí nhớ, Lâm Hoè Hạ chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hành động bất ngờ này đánh thức.
Cô nhận ra rằng hiện tại mình đang ở thủ đô, không phải ở thị trấn Tô, cũng không phải khi cô còn bé.
Cô theo bản năng ôm lấy cổ Trình Tê Trạch, mặt xấu hổ đỏ bừng lên.
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi.
"Mới có ba giờ thôi." Trình Tê Trạch khẽ đáp.
Khi nói chuyện lồng ngực anh ta rung lên, Lâm Hoè Hạ đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, qua lớp vải mỏng, cô cảm nhận được hơi thở của người đàn ông và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh ta.
"...Em tự đi được."
"Không sao đâu."
Bế cô trở về phòng ngủ, Lâm Hoè Hạ hỏi nhỏ: "Anh không giận nữa sao?"
Dưới ánh trăng, Trình Tê Trạch có thể nhìn thấy lớp sương mù bên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Hoè Hạ, đang cẩn thận mà nhìn mình.
Cô giống như một con nai con đang sợ hãi lo lắng, cố gắng lấy lòng người trước mặt.
Trình Tê Trạch bỗng nhiên nghĩ đến những lời mà Sở Thần nói với anh ta.
— Cô ấy ngoan ngoãn nghe lời cậu, cậu nghĩ cô ấy làm vậy vì cái gì? Đơn giản là vì thật sự thích cậu.
— Hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, có phải cậu cũng nên suy nghĩ nghiêm túc hay không?
Qua một lúc lâu, anh ta cong môi: "Trong lòng em anh dễ giận vậy sao?"
"Không phải." Lâm Hoè Hạ còn không nghĩ tới điều đó.
Trình Tê Trạch giơ tay khẽ nhéo mũi cô, nói sang chuyện khác: "Hai ngày nữa em về quê đúng không?"
Quả nhiên là say rồi.
Lâm Hoè Hạ thầm chửi.
Trình Tê Trạch rất hiếm khi làm ra những hành động thân mật như thế này, đa phần đều là do uống say.
Bạn đang đọc bộ truyện Bụi Bặm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bụi Bặm, truyện Bụi Bặm , đọc truyện Bụi Bặm full , Bụi Bặm full , Bụi Bặm chương mới