TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cả hai quay trở lại xe dọc theo con đường nhỏ.
Lâm Hoè Hạ nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, chúng ta trở về nhé?"
Từ thủ đô đến thị trấn Tô phải mất đến tám tiếng lái xe.
Mỗi lần Lâm Hoè Hạ trở về đây đều đi về trong ngày, sẽ không ở lại lâu.
Trình Tê Trạch im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Nếu đã đến rồi thì chúng ta đi qua trung tâm trấn đi."
"Nhưng sẽ về muộn lắm đấy...."
Trình Tê Trạch nhìn cô dò xét: "Em không muốn đi à?"
Lâm Hoè Hạ nghẹn lời, không biết phải đáp lại như thế nào.
Trình Tê Trạch không thích người khác từ chối mình.
Để sẵn sàng đi cùng cô, anh ta đã phải làm ra vô số thoả hiệp.
– Dù cho Lâm Hoè Hạ không hề yêu cầu những sự thoả hiệp này.
Nhưng cô biết, Trình Tê Trạch kìm nén rất nhiều cảm xúc, nếu chỉ vì một chuyện bình thường này tác động vào, tất cả những điều anh ta đang kìm nén sẽ bùng nổ ra.
Thật ra đi vào khu phố buôn bán cũng chẳng có gì để xem.
Chẳng qua những hộ gia đình từ khu phố cũ đều chuyển tới đó, Lâm Hoè Hạ sợ gặp được người quen, rồi mọi người lại nhắc đến chuyện quá khứ.
— Càng sợ hơn là họ sẽ nhìn thấy Trình Tê Trạch.
Lông mày và đôi mắt của Trình Tê Trạch rất giống với Phương Độ.
Tuy rằng Phương Độ lúc đó chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại luôn tươi cười, nhưng Lâm Hoè Hạ biết khi anh lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai, cao ráo giống Trình Tê Trạch.
Chỉ là khuôn mặt luôn tràn ngập dịu dàng và nụ cười ấm áp chứ không lạnh lùng như vậy.
Giữa tháng tư ở thị trấn Tô là mùa du lịch cao điểm.
Ba bốn giờ chiều, ánh mặt trời gay gắt đã dần tan biến đi, chỉ còn lại một vài tia nắng dịu nhẹ bao trùm lấy thị trấn ấm áp và giản dị này.
Khu phố buôn bán vẫn luôn sầm uất và náo nhiệt.
Khu phố này vẫn giữ được nét đặc trưng của vùng sông nước phương Nam, con đường đá cuội xanh biếc, có những ngôi nhà lợp ngói đen, hai bên tường đều là màu trắng.
Có một con sông giữa phố, nước xanh trong vắt, hai bên bờ sông có những cành liễu rủ xuống thướt tha, thi thoảng còn có một vài chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi giữa sông.
Nhà ở hai bên khu phố chủ yếu dùng để buôn bán, hầu như là bán những đặc sản địa phương hoặc các sản phẩm tiện ích được khách du lịch ưa chuộng.
Lâm Hoè Hạ không có hứng thú lắm với những đồ vật đó, chỉ đi song song Trình Tê Trạch.
Trình Tê Trạch cũng không có hứng thú đi tham quan chỉ tuỳ ý nhìn xung quanh, dáng vẻ giống lãnh đạo xuống thị sát hơn là khách du lịch.
Sau khi đi đến một cửa tiệm bánh trong khu phố, Trình Tê Trạch định mua một ít đặc sản mang về.
"Nhà này ăn không ngon đâu, em dẫn anh đến một cửa hàng bán đặc sản hương vị chính gốc ở đây." Lâm Hoè Hạ nhỏ giọng nói rồi kéo ống tay áo của anh ta.
Thấy dáng vẻ lén lút như vừa làm chuyện xấu của cô, Trình Tê Trạch khẽ cong môi: "Được, mua một ít mang về cho mẹ anh.
Em giúp anh chọn nhé."
"À....!Được thôi."
Lâm Hoè Hạ ở cùng Trình Tê Trạch ba năm qua chưa một lần gặp mặt người nhà anh ta.
Nhà họ Trình gia phong nghiêm khắc, Trình Tê Trạch không thể tuỳ tiện mang bất kì người phụ nữ nào về được, cũng sẽ không nói với cô về chuyện trong nhà anh ta.
Anh ta không nói, cô sẽ không hỏi nhiều.
Lần này đột nhiên nhắc tới, Lâm Hoè Hạ trong chốc lát hơi kinh ngạc, nhưng cũng không dám lơ là.
Cô đưa Trình Tê Trạch đến một cửa hàng mà trước kia bà nội hay đưa cô tới.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô chọn một vài chiếc bánh mà người lớn sẽ thích, nhờ nhân viên bán hàng đóng gói đẹp một chút.
Chuẩn bị xong Lâm Hoè Hạ mới phát hiện ra, Trình Tê Trạch như một ông chú đi loanh quanh trong cửa tiệm, chẳng thèm đoái hoài gì đến việc này.
Thấy cô đã chọn xong bánh, Trình Tê Trạch lấy một viên kẹo mận làm thủ công ở quầy bán hàng trước cửa.
Đây là loại đặc sản chỉ có ở thị trấn Tô, không thể mua được ở những nơi khác.
Lâm Hoè Hạ hơi giật mình: "Anh muốn mua cái này mang về à?"
Tuy rằng kẹo mận là đặc sản của thị trấn Tô, nhưng nếu mua về tặng cho người lớn thì có chút bất kính.
"Không phải, anh mua cho em." Trình Tê Trạch lười biếng cười, đưa kẹo mận cho Lâm Hoè Hạ.
Từ lúc vào cửa hàng anh ta đã thấy được, Lâm Hoè Hạ luôn nhìn về hướng này.
Khi biết rằng loại kẹo này chỉ có ở thị trấn Tô, anh ta nghĩ rằng cô nhớ đặc sản quê nhà nên một viên cho cô.
Lâm Hoè Hạ mím môi, giọng nói cứng ngắc: "Em không thích kẹo."
Trình Tê Trạch im lặng, sau đó thờ ơ nhún vai rồi trả lại viên kẹo.
Không thích thì không mua, anh ta cũng không phải người phức tạp.
Từ cửa hàng bánh ngọt đi ra, Lâm Hoè Hạ đang muốn đi qua cửa hàng tạp hoá mới mở bên cạnh, thì nghe được ở đằng sau có người gọi cô: "Tiểu Hoè Hạ?"
Lưng Lâm Hoè Hạ cứng đờ, cô muốn giả bộ như không nghe thấy gì rồi nhanh chóng rời đi.
Người kia lại bước nhanh đến trước mặt cô, vô cùng ngạc nhiên: "Đúng là cháu rồi.
Dì còn tưởng dì nhận nhầm người rồi chứ."
Thấy không thoát được nữa, Lâm Hoè Hạ ngượng ngùng chào người kia: "Dì ạ."
Người tới là một người phụ nữ trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi, trước đây từng sống ở khu phố cũ.
Nếu không nhầm thì còn là họ hàng xa với nhà họ Lâm, quan hệ hai nhà khá tốt.
"Trở về thăm bà nội sao? Đã 4,5 năm không gặp cháu rồi, đúng là càng ngày càng xinh đẹp."
Lâm Hoè Hạ cong mắt cười, lễ phép trả lời.
"Đây là bạn trai cháu à? Thỉnh thoảng phải mang về đây chứ, đừng cứ đi mãi như thế." Người phụ nữ tủm tỉm cười nhìn về phía Trình Tê Trạch, bỗng nhiên ánh mắt đông cứng lại.
Trình Tê Trạch bắt được vẻ khác thường của người phụ nữ kia, nhưng không hiểu vì sao.
Anh ta cũng không để quan tâm lắm, chỉ lịch sử chào hỏi.
Người phụ nữ định thần lại, nhìn Lâm Hoè Hạ rồi lại nhìn anh ta, cuối cùng lại cười xấu hổ: "Lạ lạ nha.
À, đến nhà cô chơi một lát đi?"
Lâm Hoè Hạ lập tức mỉm cười từ chối: "Không cần đâu ạ, bọn cháu còn phải quay lại tàu cao tốc nữa ạ."
Cùng lúc đó, Trình Tê Trạch lại thấp giọng nói: "Được thôi, làm phiền dì rồi."
Lâm Hoè Hạ hít một hơi, rồi quay sang nhìn anh ta.
Với tính cách của Trình Tê Trạch, anh ta nhất định phải lập tức từ chối chứ.
Cô không hiểu vì sao Trình Tê Trạch lại đồng ý.
Hai ngày nay, hành vi của anh ta có chút bất thường.
Trình Tê Trạch không quan tâm, lịch sự làm động tác "Mời" để người phụ nữ dẫn đường.
Tuy rằng bình thường tính cách anh ta lạnh lùng khó gần nhưng đối với người lớn rất lễ phép và khiêm tốn.
Trước khi đến chơi, còn không quên mua thêm vài phần quà để mang qua.
Người phụ nữ có ấn tượng cực kì tốt với anh ta, không ngớt lời khen ngợi anh ta với Lâm Hoè Hạ.
Những người phụ nữ buôn bán ở khu phố này thường cửa hàng không lớn lắm, chủ yếu chỉ bán một số đồ lưu niệm cho khách du lịch, một dải rèm hạt nhựa ngăn cách nơi ở và gian bán hàng.
Hai người đi theo người phụ nữ tới phòng khách, Trình Tê Trạch nhìn thoáng qua cách bày trí trong phòng.
Trang trí đơn giản, nội thất không cao cấp nhưng rất ngăn nắp, sạch sẽ.
"Ngồi đi, cứ tự nhiên nhé." Người phụ nữ nhiệt tình kéo Trình Tê Trạch ngồi xuống sofa.
Lâm Hoè Hạ nhìn ra được Trình Tê Trạch hơi không thoải mái.
Anh ta có chứng nghiện sạch sẽ và là người có yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống.
Ở đây tuy sạch sẽ ngăn nắp, nhưng vẫn còn kém xa so với yêu cầu của anh ta.
Nhưng Trình Tê Trạch lại không nói gì cả.
"Hai đứa cứ ngồi ở đây nhé, để dì đi pha ấm trà." Người phụ nữ bảo hai người ngồi xuống, rồi mang một ít trái cây và đồ ăn nhẹ tới.
"Dì oi, không cần phiền phức như vậy đâu ạ."
"Cháu cứ ngồi đó đi, dì xong ngay đây."
Lâm Hoè Hạ đứng lên, đi vào phòng bếp với người phụ nữ: "Để cháu giúp dì ạ."
Người phụ nữ cũng không từ chối, đưa hai cái chén cho cô, nhờ cô rửa giúp.
"Dì thấy cậu ấy...!Trông rất giống A Độ."
Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng.
Lâm Hoè Hạ không đáp lại, rũ mắt rửa sạch chén trà.
"Tiểu Hoè Hạ à....Cháu vẫn còn nhớ A Độ sao?" Người phụ nữ thở dài, nhẹ giọng nói: "A Độ rời đi cũng thật đáng tiếc, nhưng dù sao người cũ cũng đã cũ rồi.
Cháu cũng nên quên thôi.
Đừng vì người xưa mà không trân trọng người trước mặt."
Lâm Hoè Hạ mím môi đáp: "Dì à, cháu hiểu mà."
Ấm đun nước sôi ùng ục làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người.
Người phụ nữ pha trà xong mang qua phòng khách.
Bà cụ ở trong phòng nghe thấy có tiếng nói chuyện ngoài phòng khách liền đi ra xem thử.
"Quế Phương, A Độ và Niếp Niếp về rồi à? Tại sao không bảo với mẹ một câu chứ?" Bà nội nở nụ cười nhân hậu, giọng điệu oán trách hỏi.
Quế Phương là tên của người phụ nữ.
Bà cụ kéo tay Trình Tê Trạch lại, cười nói: "A Độ à, cháu và Niếp Niếp đều đã lớn cả rồi, bà vui lắm.
Bạn đang đọc bộ truyện Bụi Bặm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bụi Bặm, truyện Bụi Bặm , đọc truyện Bụi Bặm full , Bụi Bặm full , Bụi Bặm chương mới