Nói đi nói lại, Chu Uyển Đình vẫn không thể từ chối nhiệm vụ lần này. Thật ra nàng luôn muốn đến kinh đô, ngắm nhìn phong cảnh hào nhoáng xa hoa, nhưng đối với việc tiếp cận quyền quý đối với người thường đã khó, huống chi là ngươi trong giang hồ. Sẽ như thế nào nếu bọn họ biết nàng là Hắc Y nữ hiệp luôn gây trở ngại với quan viên triều đình đây.
Nằm trằn trọc mãi, Chu Uyển Đình hết xoay người bên trái lại xoay người bên phải, tâm tư khó chịu không thể chìm vào giấc ngủ. Lại nhìn Chu Uyển Nhu hơi thở đều đều yên giấc, nhịn không được gọi dậy
"Sao vậy tỷ tỷ?"
Chu Uyển Nhu đôi mắt chớp chớp, ngoáp một cái xoay người đối mặt với Chu Uyển Đình.
"Ngày mai ta phải đi kinh đô rồi"
"Hả?"
Chu Uyển Nhu thật sự giật mình, tỉnh ngủ hẳn. Nàng ta ngồi bật dậy, định thắp nến lên hỏi rõ tỷ tỷ mọi chuyện. Còn chưa kịp mang hài vào chân thì Chu Uyển Đình ngăn lại, đưa ngón tay trỏ đặt trước khoé môi xinh đẹp
"Suỵt, đừng làm ồn đánh thức mẹ"
"Tỷ, chuyện quan trọng như vậy sao đến giờ mới chịu mở miệng chứ?"
Chu Uyển Đình ánh mắt chứa một tầng sương nhìn Uyển Nhu giống như năn nỉ cầu xin. Chu Uyển Nhu nhìn bộ dáng của tỷ tỷ, nào giống một nữ hiệp bình thường tung hoành ngang dọc không sợ bất cứ điều gì. Uyển Nhu gật đầu, tiến đến ôm tỷ tỷ một cái thật lâu, đưa tay vuốt tấm lưng gầy của người kia.
"Nhớ về sớm đó"
Chu Uyển Đình ở trên vai Chu Uyển Nhu chảy xuống một dòng lệ, gật gù đồng ý. Chu Uyển Nhu không thể tiếp tục ngủ trở lại, vì vậy bồi tỷ tỷ trên giường trò chuyện. Các nàng nói về Lưu Ý Hiên, nam nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ. Không bao lâu bầu trời tối đen dần nhạt màu, Uyển Đình nhận thức thời gian không còn sớm, liền rời giường chuẩn bị.
Khi mặt trời thức dậy đằng đông, ánh sáng dần dần toả ra xua đi bóng tối dày đặt. Một ngày mới bắt đầu, cuối hạ gió mùa thổi nhiều, đem tới hơi thở thơm mát của cây cỏ Giao Châu. Chu Nương gánh một gánh cải đi ra sân, nhìn xung quanh không thấy Uyển Đình thường ngày dậy sớm luyện võ. Quay lại hỏi Uyển Nhu
"Uyển Nhu, tỷ tỷ con đâu rồi? Sáng sớm liền không thấy mặt mũi ở đâu, giờ này hẳn là không phải đến trường học võ"
Uyển Nhu chột dạ, ánh mắt dịu đi đối với Chu Nương nói
"Mẹ đừng lo, tỷ ấy phải ở lại trường dạy các đồ đệ mới. Có lẽ qua vài ngày mới trở về a"
Chu Nương hơi lo lắng còn muốn hỏi tiếp, không đợi mẹ mở miệng, Chu Uyển Nhu đã nâng thay Chu Nương gánh cải đi trước.
Chu Uyển Đình từ sớm đã rời nhà, nàng đến trung tâm thành Giao Châu mua sắm vài thứ cần thiết như đồ dùng thường ngày và ngựa, song cầm theo thanh bạch kiếm mà sư phụ tặng, vai đeo tay nãi, đội mũ có mạn che mặt, sẵn sàng xuất phát.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!