Lưu Ý Hiên ngồi cùng mỹ nhân trò chuyện trên trời dưới đất hoàn toàn không biết phía sau có người đuổi theo. Qua không lâu, hắn cùng Chu Uyển Đình đã đến một tiệm vải lớn ở thành Đông. Hắn đánh liều nắm tay Chu Uyển Đình kéo nàng vào trong tiệm vải. Lưu Ý Hiên đối với ông chủ chào hỏi một chút, xong dặn dò muốn để Chu Uyển Đình làm chưởng sự ở đây. Lưu Ý Hiên là Bình Tây Hầu, lại là khách quen ở tiệm vải, ông chủ đương nhiên đồng ý. Hắn đưa Chu Uyển Đình vào trong, cùng ông chủ vừa đi xem vải, vừa khái quát công việc cho Chu Uyển Đình. Đại khái chính là quản lí số vải vóc bán ra và dệt được, nàng đã từng học qua một chút, đương nhiên những chuyện này không thể làm khó được. Lưu Ý Hiên ở lại đến giữa trưa thì một mình trở về. Hắn nói còn chính sự chưa làm liền từ biệt Chu Uyển Đình rời đi
Đợi xe ngựa Lưu Ý Hiên đã rời đi, Tề Nghiên Dương ngồi ở quán trà ven đường cũng đứng dậy bước vào tiệm vải. Nàng tìm đến ông chủ, trực tiếp đàm phán
"Ta muốn mua lại tiệm vải này"
"Hả, công tử người không nói đùa đấy chứ"
Tề Nghiên Dương chau mày nhìn hắn, trong tay áo rút ra một sấp ngân phiếu một trăm lượng. Ông chủ tiệm vải thấy tiền mắt sáng rỡ, cầm lấy sấp ngân phiếu đếm đếm. Hắn gật gù đa tạ, chạy vào trong lấy ra khế ước. Nhanh chóng đóng dấu sang tên
"Công tử, người thật hào phòng a. Bây giờ tiệm vải này liền trở thành của người. Đa tạ công tử"
Ông chủ khom lưng cúi người cảm kích nói nhiều lời khách khí. Tề Nghiên Dương nghe đến chán, xua tay đuổi hắn đi cho nhanh. Giải quyết xông tiệm vải, nàng đi vào gian trong, liền nhìn thấy Chu Uyển Đình ngồi ở bàn tính toán vải vóc.
"Đình...A..Uyển Đình"
Chu Uyển Đình nghe gọi tên, ngẩn đầu nhìn. Nàng kinh ngạc nhìn thấy Tề Nghiên Dương ở đây, liền buông tay khỏi bàn tính đứng dậy hỏi chuyện
"Sao ngươi đến đây, ngươi làm sao biết ta ở đây"
Tề Nghiên Dương cười hì hì, đáp lại
"Đương nhiên biết chứ. Vì ta là chủ ở đây mà. Không tin ngươi xem khế ước của ta đi"
Tề Nghiên Dương lấy trong túi ra tờ khế ước đã đóng dấu. Nàng không tin vào mắt mình, lại không ngờ Tề Nghiên Dương là chủ sở hữu nơi này.
Chu Uyển Đình không chịu nổi Tề Nghiên Dương, đành tìm mọi cách tránh mặt nàng. Nhưng Tề Nghiên Dương là ai chứ, nàng là thế tử của Định Lăng Vương cao quý nhất Đại Lăng, nàng sao có thể để Chu Uyển Đình rời xa tầm mắt mình chứ.
"Được, nhưng sau khi nàng nghỉ việc ở tiệm vải này. Sẽ không ai dám nhận nàng nữa đâu"
"Tại sao chứ?"
"Vì khắp kinh đô này đều không thể chống đối ta"
Chu Uyển Đình hết cách rồi nàng chỉ đành cắn răng làm chưởng sự ở đây, hằng ngày phải nhìn mặt Tề Nghiên Dương mà sống thôi.
Khách khứa đến tiệm vải này cũng không phải quá đông, vì vậy Chu Uyển Đình liền có thời gian nghỉ tay, Tề Nghiên Dương không thời khắc nào không làm phiền. Ở bên cạnh nàng nói không dứt lời. Đôi khi còn cả gan muốn nắm tay nàng. Chu Uyển Đình khó chịu, giáng một cái tát lên mặt nàng. Cứ tưởng tên lưu manh kia sẽ mặt dày không để ý, ai ngờ Tề Nghiên Dương ngược lại bị tát một cái đứng hình. Nàng ôm lấy bên má bị tát đến đỏ, ánh mắt đầy nước nhìn về phía Chu Uyển Đình như mèo con sắp khóc đến nơi.
"Ta...ta...không cố ý...ta...ra tay mạnh rồi"
Chu Uyển Đình nhìn thấy nàng ngược lại muốn khóc, cảm thấy bản thân làm quá. Trên mặt người ta đã in hằng dấu tay của mình, liền không an lòng. Nàng rời khỏi bàn làm việc, đi đến chỗ Tề Nghiên Dương xem xét. Nàng đưa tay sờ sờ đôi má nóng hổi của Tề Nghiên Dương, có chút đau lòng, đưa miệng thổi thổi.
"Không đau không đau"
Sợ Tề Nghiên Dương vẫn chưa hết đau, Chu Uyển Đình đưa hai bàn tay áp vào hai má người đối diện, cẩn thận xoa xoa. Tề Nghiên Dương khoé miệng nâng lên, ngắm nhìn gương mặt hoàn hảo của Chu Uyển Đình gần trong gang tấc. Vừa hay lúc này Lưu Ý Hiên từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy Chu Uyển Đình cẩn thận xoa má cho Tề Nghiên Dương, hắn tức đỏ mắt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Nghiến răng nghiến lợi xoay người rời đi.
Tề Nghiên Dương bên đây vẫn đang hưởng thụ cảm giác được yêu thương, nàng nhìn Chu Uyển Đình, thốt lên
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!