TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nam nhân kia đắm chìm trong vui sướng sắp nhận được 80 triệu tiền thưởng mà không nhận biết nguye hiểm đang đến gần.
Bây giờ sắc trời đã muộn, trên đường không có bao nhiêu người.
Trang Dịch đeo cái bao tay, bất động thanh sắc đi tới đè lại người nọ, trên tay hơi dùng lực một cái người nọ lập tức ngã xuống đất.
Trang Dịch đoạt lấy máy ảnh trong tay hắn, hai người vệ sĩ tiến lên nhanh chóng kéo người nọ về phía con hẻm vắng.
Toàn bộ quá trình không tới nửa phút, động tĩnh cực nhỏ.
Giang Mính ôm lấy Kỷ Tầm an ủi, đem người mang về trong xe.
Người đàn ông kia thời điểm phản ứng lại, phát hiện mình đã bị ném vào chỗ ngoặt trong ngõ hẻm, trước mắt còn có ba tên Alpha cao lớn đang nhìn hắn.
Hắn lập tức phát hiện điện thoại di động bị đoạt mất không còn trong tay mình.
"Mày trả điện thoại di động lại cho ông! Đem 80 triểu trả lại cho tao!" Người đàn ông bị tiền tài làm choáng váng đầu óc, cư nhiên từ dưới đất bò dậy muốn phản kháng, Trang Dịch một quyền đánh vào trên mặt hắn, liền đem người đánh ngã.
"Muốn 80 triệu hơn hay là muốn sống hơn?"
Người đàn ông kia khóc mắng: "Tao th*o, con mẹ nó mỗi ngày tao không làm gì chỉ canh chăm chăm tin tức của Kỷ gia, tên Kỷ Tầm kia dáng dấp ra sao tao đều nhớ kỹ ở trong đầu rồi! Tao cố gắng như vậy chỉ muốn lấy 80 triệu kia!" Hắn một bên khóc một bên rống: "Con mẹ nó ai lại không nghĩ đến một đêm giàu có."
Vừa dứt lời, trên trán liền cảm nhận được thứ lạnh lẽo kề lên, tiện đà là thanh âm súng lên cò: "Ngươi chính là muốn đòi tiền?"
"Con mẹ nó dọa người a! Là đồ chơi lừa gạt! Coi như là súng thật, bây giờ nổ súng lập tức sẽ đem cảnh sát tới đây, tao không sợ mày! Không sợ!"
Trang Dịch nở nụ cười, khẩu súng thu về tay: "Ngươi đây ngược lại là nhắc nhở ta."
Người đàn ông tưởng chính mình nói được một câu dọa người kia liền tránh được một kiếp, không nghĩ đến phía sau lôi ra vật nhỏ không rõ hình dáng gọn gàng làm hắn bị thương, sau đó nòng súng một lần nữa nhắm ngay trên trán.
"Ngươi nói đây là súng đồ chơi? Liền cho ngươi trải nghiệm một chút."
Họng súng kia chếch đi mấy phần, chưa đợi người đàn ông phản ứng lại, chỉ nghe "xèo" một tiếng, vang lên bên tai là âm thanh cục đá vỡ tan tành, cùng lúc đó lỗ tai liền đau rát lên.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy được một luồng khói súng, hắn quay đầu nhìn sang bên vách tường kia, trên mặt còn ghim viên đạn còn đang chưa dứt khói.
Là! Thật! Thảm!
"..." Dưới thân không chịu khống chế quỳ khụy xuống.
"Tao.....!Ngươi.....!Xin tha mạng!" Hắn cầm lấy ống quần Trang Dịch khóc lóc xin tha: "Tha mạng, tôi không biết người là trên đường là ai! Nếu biết thì có cho tôi mười cái gan ta cũng không dám lại quấy! Xin tha cho tôi đi!"
Trang Dịch này mới thu hồi: "Vậy ngươi ngày hôm nay có thấy cái gì hay không?"
"Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì! Tôi có chứng quáng gà, ngay cả ngươi là ai đều không nhìn thấy!"
"Quản tốt miệng của ngươi, ta sẽ để người giám thị ngươi, nếu như tiết lộ một chữ nửa câu, ta liền để ngươi thật sự thành người mù."
"Tôi nhất định quản tốt, nhất định quản tốt! Một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài!".
Ngôn Tình Sắc
Lúc này hai người vệ sĩ đàn áp người dần ông này mới buông ra, Trang Dịch từ trong túi tiền móc ra một tấm thẻ ngân hàng ném cho hắn: "Điện thoại di động của ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ có thể lấy lại.
Trong tấm thẻ này có 10 vạn đồng, cầm rồi cút đi."
80 triệu không có phúc nhận, lấy 10 vạn đồng này cũng không kém, hắn tuy trong lòng không cam chịu nhưng vẫn nhanh chóng cút lẹ, dù sao vẫn là bảo vệ mạng sống quan trọng nhất.
Trang Dịch trở lại trên xe cùng Giang Mính nói chuyện tình đã được giải quyết.
Giang Mính trầm mặt hỏi một câu: "Ổn thỏa sao?"
"Ngài yên tâm." Trang Dịch nói: "Kỷ tiên sinh sẽ rất an toàn."
Kỷ Tầm nguyên bản vùi ở trong lồng ngực Giang Mính, nghe lời này liền ngẩng đầu lên cùng Trang Dịch nói tiếng cảm tạ.
Cậu chỉ biết là, người xấu bị đuổi đi.
Là sợ bóng sợ gió một hồi.
Từ sau lúc xảy ra việc Giang Mính luôn ôm cậu thật chặt, ghìm đến cánh tay của cậu có chút đau.
"Đừng sợ đừng sợ." Kỷ Tầm liền ngược lại an ủi hắn: "Người xấu đã bị đuổi đi."
Giang Mính nắm chặt tay Kỷ Tầm kề sát ở bộ ngực mình.
Hắn là thật sự sợ, cho dù đã chuẩn bị sẳn tâm lý là Kỷ Tầm sẽ sớm rời khỏi mình.
Nhưng lúc mọi thứ phát sinh, bản năng của hắn lại muốn đi cắt đứt manh mối kia.
Hắn còn lâu mới có được ý nghĩ hào phóng như vậy.
Kỷ Tầm đã ở trong lòng hắn chiếm vị trí trọng yếu, đem cậu cướp đi thì tương đương với là cắt xuống một khối yêu thích.
Đối Giang Mính mà nói, đây là việc tâm đau thấu xương, là trắng đêm bất an lo sợ.
Sau khi trở về, Kỷ Tầm đem con mèo nhỏ ôm trở về ổ mèo, ngồi chồm hỗm trên mặt đất cho nó nằm lên thảm nhỏ, một bên xoa xoa tai mèo đến thất thần.
Mãi đến tận khi Giang Mính gọi bảo cậu đi tắm, mới nhẹ đáp một tiếng.
Từ dưới đất đứng lên, đứng thẳng phút chốc, trước mắt có chút choáng đem đồ vật từ một nhìn ra ba, bất quá một lúc là tốt rồi.
Cậu suy đoán nhất định là vừa mới bị người đàn ông kia chiếu đèn pin vào mắt cho nên mới có thể như vậy.
Dụi dụi con mắt nhanh chóng chạy lên lầu tắm rửa.
Buổi tối lúc ngủ, lại gặp ác mộng, trong mộng không ngừng xuất hiện một cái ánh đèn sáng chói kia, khiến cho cậu váng đầu hoa mắt, bên tai không ngừng vang vang tạp âm.
Rốt cục bị làm tỉnh lại, trên người đã toát ra một tầng mỏng manh mồ hôi lạnh.
Cậu không có bao nhiêu sợ sệt, chẳng qua là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lòng cũng hoảng hốt trống rỗng.
Cậu theo quán tính nghiêng người ôm Giang Mính, lại phát hiện bên người là khoảng không.
Cậu bỗng nhiên đứng dậy mở đèn giường, chân trần chạy xuống tại lầu hai tìm một vòng đều chưa thấy bóng người Giang Mính, liền chạy lên lầu ba, mới nhìn thấy Giang Mính đứng ở trên ban công rộng rãi hút thuốc.
Kỷ Tầm nhìn thấy hắn mặc trên người vẫn là áo ngủ thật mỏng, không có lên tiếng gọi mà chạy về phòng ngủ tìm một cái chăn len sau đó mới chạy tới.
Giang Mính một thân đứng ở cửa sổ gió hút thuốc đến tỉnh.
Bỗng nhiên cảm nhận được phía sau ấm áp, một tấm chăn len nhỏ đã ở trên người hắn, Kỷ Tầm ở sau lưng vòng qua eo ôm lấy hắn hỏi: "Anh làm sao không ngủ?"
Giang Mính vội vã đem thuốc lá trong tay ném vào trong xọt rác gần đó, phất phất tay cho mùi thuốc lá bay đi, sau đó mới nắm tay Kỷ Tầm hướng trong phòng đi.
Ngày hôm nay rối loạn một trò, trong đầu hắn loạn cực kì, cần phải hút thuốc để cho mình tỉnh táo một chút.
Bạn đang đọc bộ truyện Cà Phê Đụng Sữa Bò tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cà Phê Đụng Sữa Bò, truyện Cà Phê Đụng Sữa Bò , đọc truyện Cà Phê Đụng Sữa Bò full , Cà Phê Đụng Sữa Bò full , Cà Phê Đụng Sữa Bò chương mới