Khi Tạ Hạo Hồng nhìn thấy Nhan Thời Oanh xuất hiện ở cửa, nhất thời còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Trong trận cãi nhau kịch liệt với ông lần trước, sau khi ném vỡ không ít đồ
sưu tầm trong nhà, đã rất lâu rồi cô chưa về nhà. Dù có là ngày lễ tết,
cô cũng chỉ gọi điện thoại cho mẹ mình, căn bản chưa từng hỏi thăm người cha như ông một tiếng.
Hiện tại mới nhớ đến việc trở về, xem ra cô đã gây ra chuyện gì phiền phức lắm mới phải cúi đầu nhận sai với ông đi?
Tạ Hạo Hồng vẫn ung dung ngồi trên sô pha lật báo ra đọc, đợi Nhan Thời
Oanh đến gần chào hỏi mình. Nhưng sau đó ông lại phát hiện, cô ngay cả
một cái liếc mắt cũng chẳng cho ông, trực tiếp đi thẳng sang một hướng
khác.
Tạ Hạo Hồng, "???"
"Đứng lại! Cô bỏ nhà đi lâu như vậy, lúc về chẳng lẽ ngay cả một câu chào hỏi cũng không muốn nói với ba cô sao?"
Tiếng rống giận kia đã khiến Nhan Thời Oanh giật mình một phen. Cô quay đầu
lại mới phát hiện thì ra trong phòng khách còn có một người đàn ông
trung niên đang ngồi. Nhìn ông ước chừng đã bốn năm chục tuổi, khóe
miệng trời sinh rủ xuống, vừa nhìn liền biết tính tình cổ hủ, bướng
bỉnh.
Nhan Thời Oanh sửng sốt, nhưng rất nhanh trên mặt vô cùng
tự nhiên lộ ra một nụ cười, "Ba, thì ra ba ngồi đây nha", vừa bước đến
gần cô vừa nhìn dáo dác xung quanh, tò mò quay đầu hỏi ông, "Mẹ đâu ạ?"
Lúc này, cô lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt như thể giật mình mà nhìn sâu vào cô, đến tận khi cô dùng ánh mắt dò hỏi lần nữa, ông mới như thể hồi thần mà thấp giọng khụ một tiếng, "Không biết, chắc đang ở trên
lầu"
"Ồ, vậy để con lên nhìn xem sao", Nhan Thời Oanh xoay người
đi về phía thang lầu, nhưng vừa đi được một nửa cô chợt dừng lại, quay
đầu nhìn Tạ Hạo Hồng cười, "Mấy hôm trước quên nói, ba, happy father's
day nha"
Lúc này tờ báo trong tay Tạ Hạo Hồng hoàn toàn rơi xuống đất, sau một thoáng kinh ngạc, ánh mắt ông nhìn Nhan Thời Oanh cơ hồ
tràn ngập sự đề phòng, "Cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã
gây ra rắc rối lớn đến mức nào hả?!"
Từ sau khi sinh em trai cô
là Nhan Tư Minh, hai cha con họ hai ba ngày lại cãi nhau một lần. Ông và Nhan Thời Oanh đều thuộc dạng cứng đầu, ai cũng không muốn chịu thua,
cho nên mỗi lần gặp mặt đều là tan rã trong không vui.
Những lời
nói như thể nói chuyện phiếm trong gia đình như hôm nay, Tạ Hạo Hồng
không biết đã bao lâu rồi chưa được nghe cô nói lại, hơn nữa cô còn chúc mừng ngày của cha...
Nhất định có bẫy rập!
Nhất định là gây ra họa gì lớn lắm, mối họa mà ngay cả Nhan gia cũng không thể giải quyết được...
Tạ Hạo Hồng càng nghĩ càng sợ hãi không yên, ngay cả báo rớt xuống đất
cũng không buồn nhặt lên. Ông rối rắm tìm di động, xem xem nên gọi cho
ai để giải quyết cục diện rối rắm kia...
Nhưng còn chưa kịp lấy
di động ra, ông lại nghe thấy Nhan Thời Oanh cực kì không vui nói, "Ba,
chẳng lẽ trong mắt ba, con gái chỉ biết gây rắc rối sao?"
"Cô không gặp rắc rối sao có thể về nhà căn nhà này!"
"Con chỉ muốn chúc ba một tiếng thôi cũng không được sao?", Nhan Thời Oanh
như bị ủy khuất xoay mặt đi, hừ lạnh một tiếng chuẩn bị đi lên lầu,
"Uổng công con còn chuẩn bị quà cho ba..."
Tạ Hạo Hồng nghe Nhan
Thời Oanh nói vậy mới cảm thấy cả người thoải mái đôi chút, nhưng sau
khi nhìn thấy phản ứng của Nhan Thời Oanh, ông lại không khỏi hoài nghi
chính mình.
Chẳng lẽ ông thật sự hiểu lầm cô?
Đợi đã, vừa rồi hình như ông có nghe cô nói đến quà? Cô chuẩn bị quà cho ông?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!