TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 31: 20


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Nhan Thời Oanh vừa về đến nhà liền soi gương, nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của mình.

Lớp son môi mới được cô thoa lên ban nãy, tất cả đều bị Việt Tu Ninh nuốt trọn, chỉ có khóe môi còn dính lại một chút. Nhan Thời Oanh rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau sạch vết son còn sót lại.

Tuy muốn bắt chước nụ cười kia của Tần Thư Dao cô đã phải luyện tập khá lâu, nhưng nhìn Việt Tu Ninh như thể phát tiết mà hôn cô, xem ra hôm nay Tần Thư Dao quả thật đã chọc giận hắn đến cực điểm.

Vì lừa Việt Tu Ninh, cô còn đứng dầm mưa hồi lâu, do sợ bị cảm, Nhan Thời Oanh trước tiên tắm một phen sau đó tự nấu một ly Coca gừng*.

(*Một thức uống của Phúc Kiến, nấu sôi coca và gừng tươi cắt sợi, tác dụng giải hàn, chống lạnh)

Đối với Nhan Thời Oanh mà nói, khổ nhục kế được thiết kể thỏa đáng là rất cần thiết, chẳng qua chỉ khi được người khác nhìn thấy mới hữu hiệu. Cho nên trong mấy tiếng đồng hồ ngồi đợi Việt Tu Ninh kia, Nhan Thời Oanh tìm một nơi và thoải mái nghỉ ngơi.

Đến tận khi sấy khô tóc xong, Nhan Thời Oanh mới mở giao diện của Tần Thư Dao và rep tin nhắn của nàng.

Tần Thư Dao đại khái đang nhìn di động, cho nên mới gửi tin chưa được bao lâu cô đã nhận được tin trả lời của Tần Thư Dao.

[Oanh Oanh, lúc trước cậu nói Quý học trưởng hình như chuẩn bị quà tặng cho tớ... Là thật sao?]

Nhan Thời Oanh hơi mỉm cười, xem ra dù có chút hoài nghi nhưng vì yêu thầm Quý Lạc Thanh đã lâu lại không dám trực tiếp hỏi anh, cho nên lúc này nàng mới thử cô.

[ Đương nhiên, sao tớ lại lừa cậu được? ]

Trả lời như thể cực kì chân thành.

Nói xong, cô không đợi Tần Thư Dao trả lời đã trực tiếp đi tìm đá lạnh chườm môi.

Sáng hôm sau, Nhan Thời Oanh xin nghỉ Thánh Bạc nửa ngày để đi tham gia buổi diễn tập lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Chỉ còn một tuần nữa sẽ đến ngày kỷ niệm thành lập trường, rất nhanh thời khắc quyết định cho trận đánh cược giữa cô và Thương Tự Hoài sẽ đến, nhưng Nhan Thời Oanh một chút cũng không lo lắng mình sẽ thua.

Bởi vì bản thân nội dung đánh cuộc đã là một bẫy rập.

Mọi người đều biết cách chọn QUEEN hoàn toàn ngẫu nhiên, những khách tham dự hôm đó, cho dù là người phục vụ đều có thể được chọn. Chưa đến giây phút đáp án được đưa ra, ai cũng không thể bảo đảm bản thân đã đánh cuộc đúng.

Nhưng Nhan Thời Oanh sao có thể đánh cược với Thương Tự Hoài chuyện mình không hề nắm chắc?

Trên thực tế, trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cách lựa chọn cũng như người sẽ được chọn là ai, cô đã sớm biết rõ ràng. Người ở đây đều nghĩ là lựa chọn ngẫu nhiên nhưng trong cốt truyện gốc, những chuyện này sớm đã được định đoạt.

Nhưng vì khiến Thương Tự Hoài cắn câu, cô không tiếc đặt 2% cổ phần Nhan gia lên chiếu bạc, nếu không phải lúc trước khả năng diễn xuất của cô đủ tốt, sao cô có thể dễ dàng tay không lừa được 2% cổ phần Thương gia như vậy?

Nói thật, cô không quá để ý việc cổ phần sẽ thuộc về ai, nhưng nếu Thương Tự Hoài đã muốn cổ phần Nhan gia đến vậy, việc muốn cổ phần của gã chỉ vì để ghê tởm gã mà thôi.

Thương Tự Hoài nhất định cho rằng cô sẽ vì giành được phần thắng mà động tay động chân, cho nên vào buổi diễn tập cho lễ kỷ niệm thành lập trường nhất định sẽ quan sát cô, nhưng như vậy vừa hay lại đúng ý cô.

Tuy không biết trong cốt truyện gốc, vì sao Thương Tự Hoài lại nổi điên nhắm vào nữ chính nhưng sau khi buổi diễn tập bắt đầu, cô vẫn luôn đứng cạnh Tần Thư Dao, Thương Tự Hoài đương nhiên cũng sẽ vì cô mà chú ý Tần Thư Dao. Đến lúc đó việc gã có dời lửa giận sang người nàng không cũng không nói trước được.

Đôi môi qua một đêm đã bớt sưng đỏ.

Nhan Thời Oanh như bình thường bước vào khán phòng, nơi sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Vừa vào đến nơi, cô đã bắt đầu tìm kiếm Tần Thư Dao, nhưng ánh mắt đầu tiên lại nhìn thấy Hạ Phồn Dịch.

Nhan Thời Oanh không khỏi sửng sốt, cậu ta không phải đóng vai chính sao? Thế nhưng cũng dám trốn tập đến xem Tần Thư Dao?

Hạ Phồn Dịch đang nói gì với Tần Thư Dao mà biểu tình có thể dùng hai chữ xán lạn để hình dung.

Nhan Thời Oanh có chút giật mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ kia của Hạ Phồn Dịch ở Thánh Bạc, ngay cả thái độ kiêu căng bình thường đều tháo xuống. Cảm giác xa cách cao cao tại thượng kia biến mất, khi cậu nhìn Tần Thư Dao cười, thậm chí còn mang theo chút tính trẻ con.

Tần Thư Dao mặc một chiếc váy hai dây dài nền nã lại ngoan ngoãn, nàng ngồi bên dưới sân khấu, vừa uống nước vừa yên lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng khi nghe thấy gì đó buồn cười, nàng mới cong hai mắt lên thành hình trăng non và theo lễ phép cười một chút.

Nhìn thấy Nhan Thời Oanh đứng ở cửa, sắc mặt Tần Thư Dao lập tức biến thành kinh hỉ, ngay cả đôi mắt cũng tỏa sáng lấp lánh. Nàng đặt chai nước xuống, sau đó tươi cười xán lạn vẫy tay với cô, "Oanh Oanh!"

Sự tương phản trong thái độ quá to lớn kia khiến nụ cười của Hạ Phồn Dịch nháy mắt có chút cứng đờ.

Nhan Thời Oanh mỉm cười bước đến, nhưng vừa đến gần cô đã bị Tần Thư Dao lập tức khoác tay nói, "Oanh Oanh, sao bây giờ cậu mới đến? Tớ đợi cậu lâu lắm luôn rồi ấy", nàng còn như thể làm nũng mà dán mặt sát vào người cô.

Nhan Thời Oanh tin rằng, ban nãy trong mắt Hạ Phồn Dịch lướt qua tia hâm mộ. Cô không trả lời, ngược lại hỏi nàng, "Tiết mục của cậu chuẩn bị đến đâu rồi?"

Tiết mục của cô và Tần Thư Dao đều thuộc thể loại ca múa, hôm nay chủ yếu là đến phối hợp âm thanh, bối cảnh linh tinh để xem hiệu quả thế nào. Tiết mục của cô được xếp sau Tần Thư Dao, dựa theo trình tự biểu diễn, Tần Thư Dao xuống sân khấu sẽ đến phiên cô.

Nhưng Nhan Thời Oanh không định trình diễn khi có mặt nam chính ở đây, thứ cô muốn chính là lần đầu tiên biểu diễn liền kinh diễm toàn trường. Hiện tại nếu bị Hạ Phồn Dịch thấy được phần trình diễn bán thành phẩm này, dù lúc chính thức cô có nhảy tốt thế nào cũng sẽ mất đi cảm giác mới mẻ ban đầu.

Theo lý thuyết, trong buổi diễn tập lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chỉ nhân viên có liên quan mới được vào. Nhưng gia thế đã giúp cậu như có đặc quyền đi đến mọi nơi, quang minh chính đại tiến vào cũng không bị ai nói gì.

Phải nghĩ cách đuổi cậu ta đi.

Nhan Thời Oanh trong lòng vừa nghĩ vậy đã nghe thấy Tần Thư Dao nói, "Oanh Oanh, Tấn Không học trưởng mấy ngày nay có đến tìm cậu không?"

Nàng vừa dứt lời, Hạ Phồn Dịch lập tức hỏi, "Âu Dương Tấn Không? Có phải là cái gã mấy hôm trước tặng chocolate không?"

Tần Thư Dao lập tức quay đầu sang, vừa mừng vừa sợ nhìn Hạ Phồn Dịch, "Học trưởng còn tặng chocolate cho Oanh Oanh sao?! Mấy ngày nay tôi không gặp được anh ấy, còn tưởng hai người họ lại có mâu thuẫn gì nữa"

Hạ Phồn Dịch đạt được mục đích, tươi cười xán lạn bắt đầu miêu tả cảnh tượng ngày đó với Tần Thư Dao.

Nhan Thời Oanh không nói gì, chỉ im lặng nghe, đồng thời thầm kiềm nén sự không vui trong lòng.

Bạn đang đọc bộ truyện Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang tại truyen35.shop

Cô có thể chấp nhận Hạ Phồn Dịch dùng mình làm đối tượng thí nghiệm thay Tần Thư Dao, cũng có thể tiếp nhận việc hai người đó ve vãn đánh yêu thậm chí thân thiết trước mặt mình, nhưng cô không thích cậu dùng chuyện của cô làm đề tài đi lấy lòng Tần Thư Dao.

Tìm một cơ hội để cậu gặp Âu Dương Tấn Không đi, chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng.

Nhan Thời Oanh thầm cười lạnh một tiếng, đúng lúc này, có người gọi Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao vội vàng vẫy tay tạm biệt Nhan Thời Oanh.

Hạ Phồn Dịch cũng vẫy tay với nàng nhưng Tần Thư Dao chỉ hờ hững lướt qua, sau đó liền đứng dậy chạy về phía sân khấu.

Tần Thư Dao vừa đi, Hạ Phồn Dịch liền vặn nắp chai nước bắt đầu uống nước. Sau khi uống lên vài ngụm, cậu như thể lơ đãng hỏi cô, "Thứ bảy đi chơi vui không?"

Nhan Thời Oanh hơi ngẩn người, lập tức đoán được ngày đó cậu đại khái đã nghe thấy. Cô như thể ngây thơ, hơi nghiêng đầu nhìn cậu, "Anh muốn nói đến Việt Tu Ninh?"

Hạ Phồn Dịch khẽ gật đầu, do dự nhìn cô giây lát mới ấp a ấp úng nói, "Ừ thì... Kỳ thật tôi có chuyện muốn nói với cô..."

Như thể trước nay cậu luôn là một đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác, ấp úng hơn nửa ngày mới phun ra một câu, "Việt Tu Ninh... từng khiến rất nhiều cô gái đau lòng, cô...", cậu mím môi, giọng cực thấp nói, "Đề phòng cậu ta một chút"

Mấy chữ cuối cùng cậu nói ra cực kì khó khăn, nếu không phải Nhan Thời đang Oanh tập trung nghe chỉ sợ sẽ bị những tạp âm xung quanh lấn át.

Chuyện lạ bốn phương nha, Nhan Thời Oanh thầm kinh ngạc, những lời này cậu không nói với Tần Thư Dao mà lại nói với cô.

Nhưng nghĩ kĩ lại, Việt Tu Ninh từ trước đến nay dường như chưa từng ở trước mặt Hạ Phồn Dịch thể hiện qua hắn thích Tần Thư Dao. Tên đàn ông kia rất xảo trá, đào góc tường người khác đều làm trong lén lút.

"A? Anh đang nói đến Việt Tu Ninh sao?", Nhan Thời Oanh hơi chớp mắt, lộ ra biểu tình có chút mờ mịt, "Nhưng anh ấy... hình như là một người rất lịch sự mà, ngày hôm đó cũng không làm gì tôi", chỉ trừ việc hôn đến môi cô sưng lên mà thôi.

Dưới sắc mặt hơi trầm xuống của Hạ Phồn Dịch, cô khó hiểu nhìn cậu hỏi, "Không phải anh đang gạt tôi đó chứ?"

Hạ Phồn Dịch trong nháy mắt có chút đơ người vì bị chọc tức. Cậu cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, đây là lần đầu trong đời cậu nói xấu người khác mà cô lại còn không tin mình, một cảm giác khó chịu lập tức sôi sục trong lòng.

"Tôi nói thật đó!", lỗ tai cậu hơi đỏ lên, nhìn thấy ánh mắt mang tia nghi ngờ của Nhan Thời Oanh, thanh âm có chút bực bội, "Tôi lừa cô làm gì?"

"Anh không phải cũng lừa Dao Dao sao? Nói rằng hộp chocolate kia là Âu Dương Tấn Không đưa?"

"Không phải chỉ vì bắt chuyện với cô ấy sao?"

"Vậy anh còn gạt tôi chuyện Việt Tu Ninh?"

"Đây là thật!"

Đợi đến khi Hạ Phồn Dịch có phản ứng, cậu đã chẳng khác gì một kẻ ấu trĩ mà đấu mồm với Nhan Thời Oanh. Thời điểm nhìn thấy trên mặt Nhan Thời Oanh xuất hiện ý cười nhàn nhạt, cậu mới vỡ lẽ, "Cô đang chọc khỉ hả?!"

Nhan Thời Oanh đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói, "Nào có con khỉ nào đẹp được như anh?"

Nói cũng phải... Hạ Phồn Dịch trong nháy mắt có chút đắc ý, sự buồn bực bỗng chốc tan biến như mây khói.

Cũng chính vào lúc hai người họ đấu khẩu, trên sân khấu, Tần Thư Dao bỗng nhiên ngã nhào xuống đất.

Nhan Thời Oanh thuận miệng dỗi Hạ Phồn Dịch một câu, sau đó tranh thủ nhìn Tần Thư Dao một cái. Lúc này Tần Thư Dao vấp phải đạo cụ, khiến nàng và chúng cùng nhau ngã xuống, trên sân khấu vang lên những tiếng hô nhỏ cùng kêu la.

Ban nãy Hạ Phồn Dịch còn đầy mặt đắc ý, nhưng khi phát hiện tình cảnh trên sân khấu, thần sắc lập tức thay đổi, cậu mang theo sắc mặt khó coi đứng phắt dậy chạy đi.

Vì chạy quá vội, cậu không chú ý Nhan Thời Oanh cũng đồng thời đứng dậy theo mình, cho nên lúc đi lướt qua cô, bả vai cậu huých mạnh vào người cô một cái.

Nhan Thời Oanh đột nhiên bị cậu đụng vào, ngã vào thiết bị đặt bên cạnh, toàn bộ cơ thể đều áp sát lên nó, cũng không biết chân bị cạnh sắc bén nào quẹt qua, đầu gối lập tức xuất hiện một vệt máu.

Nhưng toàn bộ tâm trí của Hạ Phồn Dịch chỉ có Tần Thư Dao, thấy cô té ngã chỉ qua loa nói câu xin lỗi liền gấp gáp chạy về phía Tần Thư Dao.

Nhan Thời Oanh không nói gì, chậm rãi đứng dậy.

Mọi người đều bị tình huống bất ngờ trên sân khấu hấp dẫn sự chú ý, chỉ có vài người phát hiện cô bị thương, có người chạy đến đỡ cô dậy.

"Bạn không sao chứ?", người kia hỏi cô.

Nhan Thời Oanh lắc đầu, nhìn Hạ Phồn Dịch trên sân khấu vẻ mặt nôn nóng xem xét vết thương của Tần Thư Dao, cô từ chối người nọ đỡ mình nói, "Tôi không sao, để tôi đi lấy hòm thuốc"

Cách đó không xa chính là phòng y tế, thời điểm này phòng y tế không có ai, giáo viên cũng không biết đã đi đâu nghỉ ngơi.

Nhan Thời Oanh vừa nhìn liền thấy được hòm thuốc, nhưng cô không lập tức đi lấy, mà là trước cúi đầu nhìn vết thương trên đầu gối.

Tuy vết thương còn rỉ máu nhưng chỉ là một vết cắt nhỏ, trên làn da trắng nõn cực kì nổi bật.

Mấy ngày nữa chính là lễ kỷ niệm thành lập trường, vết thương sẽ không khỏi nhanh như vậy, như vậy đồng nghĩa cô phải mang vết thương lên sân khấu biểu diễn.

Nhan Thời Oanh khẽ nở một nụ cười quỷ dị, như thể không cảm nhận được đau đớn, cô từng chút moi rộng vết thương ra.

Đây là cơ hội chính tay Hạ Phồn Dịch cho cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua được.

Ngón tay không cẩn thận dính máu, Nhan Thời Oanh không lấy khăn giấy lau, chỉ vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm sạch vết máu.

Cô mang theo vết thương chảy máu đầm đìa, ôm hòm thuốc, lúc xoay người, trên mặt lập tức thay bằng sự nôn nóng cùng gấp gáp, như lo lắng người nào đó mà vội vã chạy ra khỏi phòng y tế.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang, truyện Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang , đọc truyện Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang full , Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang full , Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top