Không đúng, cậu đang nghĩ gì thế này... Tỉnh táo lại nào, Hạ Phồn Dịch!
Đợi đã, cô ấy đang nhìn... Ánh mắt kia của cô là có ý gì! Chốc nữa cậu nên
nói gì đây?! Cậu nên nói gì... Nhanh chóng nghĩ ra gì đó nào...
Đầu óc Hạ Phồn Dịch một mảng hỗn loạn, đến tận khi nhìn thấy Nhan Thời Oanh vươn tay ra, khẽ chọc lên mặt cậu.
Ôi, ngón tay cô thon thả làm sao...
"Anh làm vẻ mặt gì vậy, Hạ Phồn Dịch", Nhan Thời Oanh quay đầu đi, nhếch một nụ cười nhạt nhìn cậu.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không mách lẻo với Dao Dao đâu"
Thấy Nhan Thời Oanh chớp chớp mắt nhìn mình, mạch não đang đứng máy của Hạ Phồn Dịch đột nhiên hoạt động lại.
Đúng rồi, Dao Dao...
Cậu dần lấy lại tinh thần, nhưng khi nhìn vẻ mặt chẳng chút để tâm của Nhan Thời Oanh, trong lòng không biết vì sao có chút gì đó kì lạ. Tuy thế,
ngoài mặt cậu lại phụ họa lời nói của cô, bày ra thái độ như trút được
gánh nặng, "A... Vậy thì quá tốt"
Cậu điều chỉnh lại cảm xúc, quan sát chân cô, "Xin lỗi, có khiến cô bị thương không?"
Cậu lơ đãng quét nhìn chân trái của cô, lại phát hiện bàn tay đặt bên cạnh
người không biết khi nào đã nắm lại. Tuy vậy cô lại như cũ như không có
việc gì nhìn cậu cười, "Không sao, chỉ bị chút xây xát thôi"
Từ
sau buổi biểu diễn trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, vì quan hệ
giữa cậu và Dao Dao có tiến triển nên cậu dường như không còn quá chú ý
vết thương trên chân cô.
Hạ Phồn Dịch ánh mắt hơi lóe sáng, thấp giọng nói, "Vậy thì tốt..."
Chính vào lúc Nhan Thời Oanh muốn đứng dậy, cậu bỗng nhiên không chút dự báo vén váy cô lên.
Xung quanh vết thương kia đã sưng đỏ lên, tuy đã đóng vảy, nhưng vì làn da cô quá trắng nên màu đỏ càng thêm chói mắt.
Chưa kịp nhìn kĩ lại, Nhan Thời Oanh đã nhanh chóng gạt tay cậu ra, "Đã nói là tôi không sao mà"
Hạ Phồn Dịch chỉ cảm thấy, cú gạt tay kia chẳng khác gì một cánh cửa vô
hình ầm ầm đè xuống người cậu, chặn lại mọi lời cậu muốn nói.
Ngực cậu có chút quặn thắt, kỳ lạ thật... Cảm giác áy náy từ lúc khiến cô bị thương đến nay còn có thể đem đến cảm xúc mãnh liệt nhường này sao?
Hay là vì quan hệ của họ, vĩnh viễn chỉ dừng lại ở mức cô chỉ xa lạ, lạnh nhạt nói với hắn một câu không sao?
Hạ Phồn Dịch nhìn Nhan Thời Oanh đứng dậy muốn tránh đi, không khỏi có suy nghĩ, phải chăng chỉ với người có quan hệ đủ thân thiết, cô mới không
kiêng nể gì mà biểu hiện ra mọi sắc thái cảm xúc, bày ra tình cảm mãnh
liệt như trong buổi luyện tập hôm ấy...
"Nhan Thời Oanh"
Nhan Thời Oanh nuốt ngụm nước trong miệng xuống, sau đó cầm bình nước xoay người đi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Mấy ngày nữa chính là tiệc sinh nhật của cô, đúng không?", Nhan Thời Oanh khẽ gật đầu.
"Tôi nhất định sẽ đến", Hạ Phồn Dịch mỉm cười, "Thêm cả chuyện lần trước vô ý giẫm hư lắc tay của cô... Khi nào có thời gian, chúng ta cùng đi mua
một chiếc lắc mới đi?"