Chỉ trong phút chốc, Nhan Thời Oanh liền hiểu được, gã đang muốn gài bẫy cô.
Nếu gã thật sự phát hiện điều khác thường, vậy hẳn đã sớm biết chuyện đơn
đăng ký bị đổi và lập tức đến chất vấn cô mới đúng, chứ không phải dùng
thái độ hờ hững thế này.
Nghĩ kỹ càng xong, trên mặt Nhan Thời
Oanh rất nhanh lộ ra vẻ không thể hiểu được, "Anh đang nói gì vậy? Vì
sao tôi phải đến phòng anh chứ?"
Cô đẩy cánh tay ngăn trước người ra, lướt qua gã, trực tiếp bước về phía trước, nhưng nội tâm lại dâng lên nỗi hoài nghi.
Ngoài miệng nói là nói vậy song Thương Tự Hoài đã hỏi cô loại chuyện này,
nhất định không đơn thuần là trùng hợp, gã nhất định đã phát hiện gì đó
nên mới làm như vậy.
Tuy hôm qua cô đã rất cẩn thận nhưng rất có
khả năng đã để sót gì đó, mà gã lại không có chứng cứ xác thật, mong
rằng phản ứng của cô sẽ không khiến gã thêm hiềm nghi.
Nghĩ vậy,
Nhan Thời Oanh dường như không có việc gì đi đến thang máy, lúc này lại
nghe thấy Thương Tự Hoài từ phía sau nói với theo, "Vậy hôm qua vì sao
cô lại gọi điện thoại cho tôi?"
Nhan Thời Oanh ngẩn ra, chẳng lẽ gã thật sự lưu số của mình?
Cô đầy mặt khó hiểu quay đầu, "Tôi cho anh số điện thoại bao giờ?"
Nói xong, cô lại nhìn thấy sắc mặt Thương Tự Hoài bỗng nhiên thay đổi, chớp mắt đã bị gã bắt lấy cánh tay.
Động tác của gã quá nhanh, Nhan Thời Oanh trong lòng chấn động, theo bản
năng đẩy gã ra, lạnh lùng phòng bị nhìn gã, "Anh làm gì vậy?"
Gã lại không mảy may nổi giận, chỉ nhàn nhạt nhìn cô, "Không có gì"
Lúc này, cô nghe thấy có người đẩy một xe đồ vật rầm rầm từ phía sau cô đi lướt qua, trên xe đặt không ít vật bén nhọn.
Nhan Thời Oanh đương nhiên sẽ không cho rằng Thương Tự Hoài lại có lòng tốt
như vậy, đúng lúc này, thang máy đã đến, cô đi lướt qua xe, trực tiếp
bước vào thang máy.
Thương Tự Hoài đi theo phía sau cô, lúc đi
ngang qua xe đẩy, ánh mắt không chút độ ấm quét nhìn đối phương một cái, "Lúc đi nhìn đường chút"
Đối phương vâng vâng dạ dạ, không ngừng gật đầu.
Nhan Thời Oanh mới ấn nút đóng cửa thang máy, lúc này một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện, chặn hai cánh cửa lại.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thương Tự Hoài cũng đi vào thang máy, lại không bấm lầu, gã hai tay đút túi
quần, tâm trạng dường như cực kì tốt mà đứng bên cạnh cô.
Nhan Thời Oanh vốn tưởng gã chỉ là muốn lên lầu một như mình, không ngờ sau khi bước khỏi thang máy, gã vẫn luôn bám theo mình.
Cô định trực tiếp đi tìm Quý Lạc Thanh, bất đắc dĩ, Nhan Thời Oanh đành
phải thay đổi lộ trình, đi đến hoa viên phía sau khách sạn.
Thời gian này, đại đa số còn chưa thức dậy, trên đường đi cũng không nhìn thấy ai, không khí sáng sớm cực kì yên lặng.
Thương Tự Hoài cũng không nói lời nào, chỉ cà lơ phất phơ bám theo cô, cô đi đến đâu gã liền theo đến đó.
Nhan Thời Oanh rốt cuộc không thể kiềm được nữa nói, "Thương Tự Hoài, anh rốt cuộc muốn làm gì hả?!"
"Tôi muốn làm gì, cô hẳn nên hiểu rõ mới đúng", Thương Tự Hoài nheo mắt, ung dung nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!