Vai trái đau đến nỗi Nhan Thời Oanh phải liên tục hít hà, nhưng cô bỗng nhiên bật cười.
Quả nhiên, đây mới là ác ý mà kịch bản dành cho mình. Cho dù biết trước cốt truyện cũng vẫn thua một nước cờ. Vốn dĩ là vai ác đối địch với Tần Thư Dao, lại không hiểu vì sao có ác cảm với cô. Dù cho cô nỗ lực thay đổi
cốt truyện lại như cũ chếch theo chiều hướng vốn dĩ của nó...
Bất quá càng như như vậy, lúc chơi mới càng thú vị a!
Nhan Thời Oanh cười, khẽ liếm môi.
Nếu hai người Việt Tu Ninh đã rung động với Tần Thư Dao, vậy cô không thể không dùng một chút thủ đoạn vớt vát lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất và nhanh nhất chính là lấy được slot
diễn phía sau slot diễn của Tần Thư Dao. Cũng chính là slot diễn hạ màn
của ngày kỷ niệm thành lập trường.
Ưu thế lớn nhất hiện nay của
cô chính là biết trước tình tiết tiếp theo, cho nên hôm đó Tần Thư Dao
sẽ biểu diễn tiết mục gì, biểu diễn ra sao, cô còn rõ ràng hơn cả nàng
ta. Mà cô cần phải có được tiết mục càng kinh diễm hơn Tần Thư Dao.
Nhan Thời Oanh không giống nguyên thân vì được nuông chiều từ bé nên rất
nhiều thứ chỉ học qua loa, sơ sài, Nhan Thời Oanh càng tôn thờ chủ nghĩa nhất nghệ tinh nhất thân vinh, đã học thứ gì rồi phải học cho đến nơi
đến chốn.
Vấn đề duy nhất ở đây chính là, muốn vào được danh
sách biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường cũng phải tranh đua
rất nhiều. Tuy cô có thân phận là thành viên của Thánh Bạc, muốn được
vào danh sách sẽ dễ hơn một chút, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa phải
cướp đi vị trí của tiết mục sớm được định sẵn. Chưa bàn đến việc sẽ đắc
tội người khác, chỉ riêng việc thuyết phục giáo viên thay đổi danh sách
cũng đã là một khó khăn cực lớn.
Bất quá nếu có thể thắng Tần Thư Dao, chút khó khăn này đã xá gì?
Quyết định xong, Nhan Thời Oanh dưới sự giúp đỡ của nữ sinh đứng lên, bình
tĩnh nhặt lên tư liệu bị giẫm đầy dấu giày, sau khi điền thông tin xong
liền cầm đồ rời đi.
Lúc đi ngang qua Hạ Phồn Dịch cùng Việt Tu
Ninh, bọn họ còn đang cười đùa vui vẻ thảo luận về học muội can đảm ban
nãy, căn bản không chú ý đến Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh quét mắt nhìn họ một cái, sau đó không hề quay đầu, bình tĩnh, ung dung bước ra khỏi cửa.
Ngay lúc Nhan Thời Oanh lướt qua hai người, Hạ Phồn Dịch bỗng nhiên phát hiện cạnh chân mình có một thứ sáng lấp lánh.
Cậu nhặt lên nhìn, đó là một con bướm màu bạc.
Thiết kế giản dị, bình thường, như thể rơi từ một món trang sức nào đó, rõ ràng là đồ của nữ sinh.
Trong đầu Hạ Phồn Dịch lập tức liền nhảy ra một bóng người.
Hạ Phồn Dịch bất giác nhếch môi, ngẩng đầu nhìn theo hướng Tần Thư Dao rời đi.
Lần sau nếu có cơ hội gặp được nàng, cậu nhất định phải tự mình hỏi xem.
***
Khi Nhan Thời Oanh phải chạy vạy khắp nơi để được vào danh sách biểu diễn
trong ngày kỷ niệm thành lập trường, cô liền biết chuyện này không dễ
dàng như mình đã nghĩ.
Để đảm bảo hiệu quả hoạt động, trước khi
ngày kỷ niệm thành lập trường chính thức được chuẩn bị, danh sách tiết
mục đều đã được quyết định. Hiện tại Nhan Thời Oanh nếu đi theo lưu
trình bình thường, chắc chắn đã quá muộn cho nên cô chỉ có thể lợi dụng
các mối quan hệ của Nhan gia.
Rong ruổi cả một buổi sáng, vất vả
lắm giữa trưa mới có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, Nhan Thời Oanh lại
bất giác nhìn thấy trong túi còn để vòng tay của Quý Lạc Thanh.
Lần trước, sau khi ngoài ý muốn cầm vòng tay của anh, cô vẫn chưa tìm được cơ hội trả lại.
Nhan Thời Oanh đang nghĩ xem khi nào có cơ hội đi tìm Quý Lạc Thanh một chuyến, lại thấy Hứa Uyển Vận đang đi về phía mình.
Hứa Uyển Vận là một trong những chị em tốt của Tần Thư Dao, lần trước họ
gặp nhau là lúc vì nguyên chủ làm ngã bể tượng điêu khắc nên muốn cô xin lỗi.
Lần này nàng ta đến tìm cô, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ vì chuyện suất vào câu lạc bộ kịch nghệ đi?
Danh sách trúng tuyển của câu lạc bộ kịch nghệ đều được thông báo công khai, nếu không phải cô chen ngang, trong cốt truyện gốc, người lấy được suất đề cử này chính là Hứa Uyển Vận.
Quả nhiên, nàng ta ngồi xuống, vừa mở miệng liền nói, "Tôi biết suất vào Thánh Bạc bị cô giành mất"
Nàng nhìn Nhan Thời Oanh, như thể đang cố kiềm nén cảm xúc đang chực chờ
bùng nổ. Không có gọng kính, trong ánh mắt nàng ta chính là sự lạnh giá, chán ghét và phản cảm không chút che giấu.
Kỳ quái thật, những người bên cạnh Tần Thư Dao vì sao đều có địch ý địch ý với cô nhỉ?
Nhưng điều khiến Nhan Thời Oanh càng kỳ quái chính là, theo những gì Hứa Uyển Vận nói, nàng ta dường như cực kì nắm chắc việc bản thân sẽ vào được
câu lạc bộ kịch nghệ. Nhưng một học sinh với gia cảnh bình thường như
nàng ta, sự tự tin kia rốt cuộc từ đâu ra?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!