Lý do họ nói nghe thì rất chính đáng nhưng Nhan Thời Oanh chỉ cần liếc
sơ qua là có thể đoán được trong lòng họ đang có tâm tư ma quỷ gì.
Cô lười biếng dựa vào khung cửa, chìa tay nhìn họ nói, "Được thôi, vậy đưa nó cho tôi đi"
Thái độ rõ ràng là không định để họ vào nhà.
Nụ cười trên mặt hai người trong nháy mắt có chút cứng đờ.
Giây tiếp theo, hai người ngoan ngoãn đặt đồ lên tay Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh một tay cầm đồ uống và khóa lon bị ủ đến nóng hổi, sau đó
cười tủm tỉm vẫy tay còn lại chào họ, "Đi thong thả, không tiễn"
Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sầm trước mặt họ.
Hạ Phồn Dịch tựa như một chú cún bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, ánh
mắt dần mất đi ánh sáng rạng rỡ, sau đó cậu lặng lẽ liếc Việt Tu Ninh
một cái.
Trong lòng cậu đang không ngừng mắng nhiếc hắn, đều tại
cái tên Việt Tu Ninh phá bỉnh này! Rảnh quá không có gì làm, một hai
muốn theo cậu đến vứt khoen lon bia! Đúng là tâm thần mà!
Việt Tu Ninh khẽ sờ lòng bàn tay ban nãy cô lấy đi nắp khoen, nơi đó dường như
còn sót lại chút lạnh lẽo khi họ tiếp xúc với nhau. Hắn thầm nghĩ, Hạ
Phồn Dịch thật sự càng ngày càng vướng víu. Đáng lẽ hắn đã có được cơ
hội ở chung với cô hồi lâu... Sao Tần Thư Dao không mau chóng rước cái
của nợ này đi dùm một cái?!
Hai người trong lòng mang theo những tâm tư xấu xa khác nhau đi về phía thang máy.
Đi được giữa đường, Việt Tu Ninh như thể vô ý hỏi, "Sao lúc vừa vào nhà cậu không đưa milkshake cho cô ấy?"
"Haiz, tại quên thôi", Hạ Phồn Dịch cũng cười hihi hỏi, "Mà đang yên đang lành sao lại có nắp khoen trong túi cậu thế? Không phải dưới lầu cũng có
thùng rác sao
"A, vì quên ấy mà", Việt Tu Ninh nhìn Hạ Phồn Dịch, cười đến độ tít cả hai mắt, "Không phải cũng giống cậu sao?"
"Cũng đúng nhỉ"
"Ha ha ha"
Cười một chốc, Việt Tu Ninh dần thấy nghi ngờ.
Quái lạ, sao dạo gần đây Hạ Phồn Dịch cứ kì kì như thế nào ấy? Càng ngày càng thích tỏ vẻ ngây thơ, chẳng lẽ...
Cậu ta đã phát hiện chuyện hắn trước đây từng muốn cướp Tần Thư Dao sao?
Cuối cùng họ cũng chịu đi rồi, sau khi Nhan Thời Oanh xác nhận họ sẽ không
quay lại, cô móc di động ra tìm số điện thoại của Thương Tự Hoài, sau đó gọi cho gã.
"Anh đang ở đâu?"
Khi Thương Tự Hoài nghe thấy giọng cô, gã dường như có chút kinh ngạc, sau
khi gã báo cho cô vị trí xong lại không chút để ý bật cười hỏi, "Sao
vậy... Cô muốn đến tìm tôi à?"
"Ừm", ánh mắt Nhan Thời Oanh đầy lạnh lẽo, "Đừng đi đâu hết, tôi đến tìm anh"
Cúp máy xong, Thương Tự Hoài vẫn có chút không dám tin nhìn màn hình di động.
Cô vừa nói gì nhỉ? Cô ấy vậy mà... muốn tới tìm gã?
Đáy mắt gã đột nhiên trào dâng một sự sung sướng không tài nào che giấu, Thương Tự Hoài nhắm mắt lại, thở hắt một hơi.
Không thể nào, việc cô chủ động tìm gã thế này chắc chắn không phải chuyện
tốt lành gì. Nói không chừng cô đã gặp phải chuyện gì rồi.
Trong
lúc gã đang nhìn màn hình, một nam sinh bên cạnh tiến đến gần Thương Tự
Hoài, lướt sơ qua màn hình di động nói, "Oah! Đại ca, người đẹp này là
ai vậy, rất hợp gu của thằng em này đó"
Thương Tự Hoài lập tức nheo mắt lại, liếc cậu ta một cái.
Nhưng khi gã chưa kịp nói gì, nam sinh kia lại nói, "Không phải là bạn gái
của anh đó chứ? Đại ca, anh quen cô gái xinh đẹp này lúc nào vậy, giới
thiệu cho nhóm đàn em này đi ạ, em vẫn còn trinh ấy..."
Thương Tự Hoài sau hồi lâu trầm ngâm bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, "Mày vừa nói gì?"
Nam sinh khẽ sờ ót, "Dạ? Em nói, đây có phải là bạn gái của anh không..."
"Hửm?"
Thương Tự Hoài vẫn tỏ vẻ như không nghe rõ, nam sinh chỉ có thể lặp lại lần
nữa, "Thì người trên màn hình này, có phải bạn gái của anh hay không..."
"A"
Thương Tự Hoài không đồng ý cũng không phủ nhận, gã đi sang một góc phòng khác, rút một điếu thuốc ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!