TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Ánh chiều tà phủ xuống hồ sen, chiếu lên mặt nước tĩnh lặng tạo thành bức tranh non nước hữu tình khiến người xem cũng phải dấy lên tâm tình.
Có người vui vẻ, có người bi ai, có người tâm trạng, lại cũng có người tràn đầy hy vọng...!Mỗi người mỗi ý, chẳng ai giống ai, tựa như nàng và hắn.
Chỉ còn vài canh giờ nữa thì mỗi người một ngả, chia ly từ đây, có lẽ sẽ không có ngày tương phùng...!
Nếu như Tiêu Kỳ biết Cơ Tuyết lúc này đang nghĩ gì, hắn có lẽ sẽ không thể nào yên tâm rời đi.
Hắn đối nàng một lòng một dạ, nhưng nàng lại không dám đặt hắn vào tim mình.
Bởi vì nàng sợ, sợ chính mình không thể dằn lòng mà trao tâm cho hắn.
Tương lai không xa, khi nàng và hắn cùng nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm nay, nếu như khi đó cả hai chịu cùng nhau nói rõ thân phận của đối phương, có lẽ hai người đã không phải chịu quá nhiều khó khăn trắc trở, cũng sẽ không bỏ lỡ quá nhiều thời gian để ở bên nhau một cách danh chính ngôn thuận.
Tương lai thì vẫn là chuyện của tương lai, hiện tại vẫn là ai cũng đang mang trên mình một lớp mặt nạ, vậy thì chỉ có thể trách số phận.
Ngồi bên dưới gốc hoa lê, cả hai đều lâm vào trầm mặc, không ai nói câu nào.
Qua một lúc, Tiêu Kỳ dường như cảm nhận được Cơ Tuyết có điểm không đúng, hắn quay sang nhìn nàng, lại bắt gặp hình ảnh mỹ nhân đượm buồn khiến lòng hắn cũng bất giác co rút lại.
"Nàng có tâm sự sao?"
Nghe hắn hỏi, Cơ Tuyết hồi thần trở lại.
Nàng từ lúc nào lại chất chứa muộn phiền thế này.
Ngẫm lại thì có lẽ mấy ngày nay nàng quá rảnh rỗi rồi, lại thêm tức cảnh sinh tình cho nên mới dễ dàng để lộ cảm xúc như vậy.
Trước đây ngoài giờ đến giảng đường hoặc về thăm gia đình thì lúc rảnh rỗi nàng đều sẽ lên mạng nghe nhạc.
Khi nghe được bài nhạc cảm thấy yêu thích, lại ngẫu hững đi đàn một chút.
Hiện tại ở thời đại này, làm gì có máy tính hay điện thoại để nghe nhạc.
Nhạc cụ để chơi cũng chỉ có đàn tranh, tiêu sáo.
Hình như cũng có đàn nhị và tì bà nữa thì phải.
Nghĩ đến đây Cơ Tuyết đã thấy vui vẻ hơn chút rồi.
Đợi khi trở về kinh thành liền hỏi nhị ca nàng một chút.
Còn có phải nhờ nhị ca làm giúp nàng một bộ móng gảy nữa mới được, chứ đàn bằng tay không thế này, cộng thêm cường độ thời gian nàng dùng nhạc cụ, hai tay của nàng sớm muộn gì cũng bị phế.
Ánh mắt vẫn hướng về phía hồ sen, Cơ Tuyết nhẹ lắc đầu: "Không có, huynh nghĩ nhiều rồi."
"Thật sự không có sao?" Tiêu Kỳ nhíu mày.
"Ta cần phải nói dối huynh sao?"
Hắn trầm tư một chút rồi lại hỏi: "Đêm nay ta rời đi rồi, nàng không có gì muốn nói cùng ta sao?"
Quay sang nhìn hắn, nàng cười nhẹ: "Vẫn câu nói đó, chúc huynh lên đường bình an."
"Không còn gì nữa sao?" Hắn buồn bã hỏi tiếp.
"Còn có..." Nàng ngập ngừng.
Hắn ánh mắt toả sáng chờ đợi.
"Đừng để bản thân lại bị thương."
Tiêu Kỳ giây trước còn vui vẻ như vừa đến cửa thiên đường, giây sau liền phát hiện bản thân đã vào hầm băng lạnh lẽo.
Nếu như hắn đang ở trong quân doanh, có lẽ hắn không ngại ngùng phát tiết chính mình.
Thế nhưng người trước mặt là Cơ Tuyết, là nữ nhân hắn đặt trong tim, hắn yêu thương nàng không hết, làm sao có thể nỡ khiến nàng tổn thương?
Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân.
Câu nói này chính là hình dung hắn lúc này.
"Đã biết." Hắn miễn cưỡng gật đầu.
Im lặng một lúc, hắn lên tiếng: "Đợi ta trở lại, ta cùng nàng trở về được không?"
Cơ Tuyết tỏ ra không hiểu: "Trở về?"
Tiêu Kỳ không chần chừ khẳng định: "Đúng vậy.
Trở về nhà của nàng, thưa chuyện cùng phụ mẫu nàng có được hay không?"
"Nhà của ta? Gặp phụ mẫu ta?" Cơ Tuyết mắt mở lớn hết cỡ.
Tiêu Kỳ một lần nữa gật đầu khẳng định: "Đúng vậy! Nàng không muốn sao?"
Khoé môi Cơ Tuyết chợt co rút.
Nàng là nữ nhân hiện đại nha, cho dù có vừa gặp đã yêu cũng không nhanh đến nỗi chưa gì đã đi gặp người lớn? Thời cổ đại này lại có thể quá thoáng ở phương diện này hay không vậy?
Nhưng mà ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái.
Cổ đại này quả thật có thể bỏ qua giai đoạn gặp gỡ cùng yêu đương, chỉ cần qua mai mối liền có thể thú vào cửa.
Ài, nữ tử cổ đại cũng quá là thiệt thòi rồi.
Nàng liệu có thể trở thành một ngoại lệ hay không?
Hỡi thế gian tình là gì mà đôi lứa thề nguyền sống chết?
Câu nói bất hủ này nàng còn chưa được chứng thực đâu a!
Không cam tâm, thật không cam tâm mà!
Cơ Tuyết khóc thầm trong lòng ba giây, mặc niệm cho chính mình.
"Đợi huynh trở lại rồi nói đi."
Cơ Tuyết chỉ có thể lảng tránh mà thôi, bởi vì khi hắn rời đi, nàng sau đó cũng sẽ trở về kinh thành, trở về nhà của nguyên chủ.
Đến khi hắn trở lại đây, nàng hẳn đã rời đi từ lâu rồi.
Cho nên nàng nói như vậy, không đồng ý cũng không từ chối tâm ý của hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Cầm Thánh Vương Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Thánh Vương Phi, truyện Cầm Thánh Vương Phi , đọc truyện Cầm Thánh Vương Phi full , Cầm Thánh Vương Phi full , Cầm Thánh Vương Phi chương mới