TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Vì sao?" Tiêu Nguyệt Mẫn nhướn mày hỏi.
Lăng Kỳ lạnh nhạt trả lời: "Không vì sao cả.
Không đồng ý chính là không đồng ý."
Tiêu Nguyệt Mẫn nhìn thái độ cương quyết của Lăng Kỳ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Mặc dù hiện tại mất trí nhớ nhưng tính cách thì dĩ nhiên vẫn sẽ không thay đổi, cho nên bà cũng không quá hi vọng hắn sẽ cho người làm mẹ như bà sắc mặt tốt.
Nhưng như vậy thì thế nào, với kinh nghiệm mấy chục năm trên bàn đàm phán, bà không tin không thể thuyết phục được một thằng nhóc còn chưa trải qua chuyện yêu đương.
Tiêu Nguyệt Mẫn bày ra bộ dáng lãnh đạm, tựa tiếu phi tiếu nói: "Con chưa từng gặp qua con bé, đừng vội quyết định sớm như vậy.
Bất cứ chuyện gì cũng phải có trước có sau, có trải qua mới biết rõ, có nếm thử mới biết là chua hay ngọt.
Con trai à, mẹ từ ngày sinh con ra, chưa từng khiến con phải thất vọng bao giờ đâu, cho nên con hãy suy nghĩ lại đi."
Lăng Kỳ mi tâm bất giác nhíu chặt.
Những lời nói đầy ý tứ này rốt cuộc là thế nào, sao hắn lại có cảm giác chẳng lành thế này?
Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc mẹ muốn thế nào?"
Tiêu Nguyệt Mẫn vẫn bày ra bộ dáng điềm nhiên: "Dĩ nhiên là muốn con đồng ý mối hôn sự này rồi."
"Bên phía nàng ấy nghĩ thế nào?"
Tiêu Nguyệt Mẫn chột dạ không biết phải trả lời thế nào.
Lăng Kỳ lại quan sát bà chưa từng rời mắt, rất nhanh liền nắm bắt được dáng vẻ này của bà.
Hắn tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu như con không đoán sai, nàng ta còn chưa đồng ý đi.
Là do mẹ một mình tự biên tự diễn có phải hay không?"
Tiêu Nguyệt Mẫn liếc hắn một cái, không cho là đúng nói: "Tự biên tự diễn cái gì chứ hả? Cả nhà con bé đều không phản đối, con bé cũng chỉ nói cần suy nghĩ chứ không nói là không đồng ý.
Hứ, con nhìn bản thân con xem, đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn chưa có mảnh tình vắt vai, mẹ là mẹ lo không ai chịu được cái tính tình thối này của con đấy có biết không hả?"
Hắn thản nhiên đáp lại: "Vậy thì thế nào?"
Tiêu Nguyệt Mẫn trợn tròn mắt: "Đấy, cái tính tình thối này của con mà không chịu sửa thì đến khi nào mới lấy được vợ? Cả ngày bày ra cái bản mặt lạnh lùng không có lấy một nụ cười cho ai xem hả? Nữ nhân nào chịu gả cho một người như thế cơ chứ? Lại còn không hiểu phong tình.
Ai nha, số tôi đúng là khổ mà, đến khi nào mới có cháu ẵm bồng đây cơ chứ?"
Khoé môi Lăng Kỳ chợt co rút.
Tính tình hắn thế nào không phải chỉ có một người từng nói với hắn, những người thân thiết bên cạnh hắn đều chỉ thẳng mặt hắn mà nói, nhất là sư phụ hắn Nam Cung giác.
Nam nhân kia chẳng lẽ tính cách cũng giống như hắn hay sao?
Nhưng mà hình như trọng điểm mà bà muốn nói đến không phải là tính tình của hắn nha.
Khoé môi hắn giương lên, nở nụ cười lạnh: "Mẹ không phải là đang nghĩ cho con, mẹ chỉ là muốn mau có cháu thôi có phải hay không?"
Tiêu Nguyệt Mẫn chột dạ lần hai, liếc xéo hắn một cái, xua tay nói: "Chung quy mẹ cũng chỉ là vì con mà suy nghĩ hay sao? Phải có vợ mới có con được chứ? Con là nam nhân mà sinh được à?"
Hai mắt bà bất giác trợn tròn, chỉ tay về phía hắn nói tiếp: "Này, chẳng lẽ con...? Không không không, không thể nào! Mẹ chỉ có mình con là con trai thôi đấy!"
Lăng Kỳ mệt không thèm đôi co với Tiêu Nguyệt Mẫn nữa, đi đến bên giường nằm xuống, lên tiếng đuổi người: "Mẹ dừng ngay cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi.
Con thích nữ nhân, cũng đã có người mình thích, cho nên mẹ đừng sắp đặt lung tung nữa, làm lỡ dở con gái người ta.
Chuyện kia để sau này lại nói đi."
Tiêu Nguyệt Mẫn nghe hắn nói vậy thì sửng sốt, đến cả vú Trương cũng ngây người không dám tin.
Ngẫm lại lời hắn nói, Tiêu Nguyệt Mẫn nghe ra trọng điểm, nheo mắt hỏi lại: "Con đã có người mình thích?"
Hắn không suy nghĩ mà gật đầu: "Đúng vậy?"
"Con chẳng phải mất trí nhớ hay sao? Chẳng lẽ ai con cũng quên mà chỉ nhớ mỗi người con thích?" Bà hỏi tiếp.
Lần này đến phiên Lăng Kỳ chột dạ, bởi vì hắn biết mình nói hớ rồi, bèn lấp liếm: "Con không biết, con chỉ cảm thấy bản thân đã có người thích, cho nên khi mẹ nói con có vị hôn thê, thâm tâm con rất bài xích vấn đề này."
Tiêu Nguyệt Mẫn khẽ nhướn mày, không tin cho lắm: "Thật sự như vậy sao? Con không gạt mẹ đó chứ?"
Lăng Kỳ lại bày ra bộ dáng điềm nhiên, lãnh đạm nói: "Con có cần thiết phải gạt mẹ hay sao?"
Tiêu Nguyệt Mẫn bĩu môi: "Làm sao mẹ biết được suy nghĩ của con chứ hả? Con chính là sợ mẹ tính kế, ép con phải lấy vợ chứ gì nữa? Mẹ sinh ra con, còn không hiểu con sao?"
Hắn nhếch mép, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, thì ra mẹ đang tính kế con à?"
Tiêu Nguyệt Mẫn lả giả cười: "Ách, nào có, mẹ tính kế con được chắc? Bao nhiêu năm nay chẳng phải mẹ vẫn phải gồng gánh công ty sao? Ài, được rồi, con nghỉ ngơi đi, mẹ trở về công ty một chuyến, tối mẹ lại vào thăm con."
Hắn gật đầu: "Vâng, được rồi.
Mẹ đừng quên gọi người đến đây cho con."
Bà gật đầu: "Mẹ biết rồi, nhưng sáng mai mới đến.
Bạn đang đọc bộ truyện Cầm Thánh Vương Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Thánh Vương Phi, truyện Cầm Thánh Vương Phi , đọc truyện Cầm Thánh Vương Phi full , Cầm Thánh Vương Phi full , Cầm Thánh Vương Phi chương mới