TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lăng Kỳ và Cơ Tuyết tâm hoà vào khúc nhạc, không hề chú ý đến ánh mắt khác thường của Lăng Húc, nhưng Lâm Tố Sênh trong lúc vô tình nhìn đến y thì bất giác dừng lại, nhìn y lâu hơn một chút.
Mắt Lâm Tố Sênh khẽ nheo lại đánh giá ánh nhìn của Lăng Húc, xem y đang mang tâm tư gì nhưng đáng tiếc, ả còn chưa đủ trình để có thể nhìn thấu y.
Khúc "Luyến nhân tâm" kết thúc, Lăng Húc cũng ngay tức thì thu liễm tâm trạng, vỗ tay hai cái cất giọng: "Quá mức kinh ngạc rồi.
Cửu Hoàng thẩm, thật sự bội phục."
Cơ Tuyết thập phần cao hứng: "Quá khen rồi."
Nhìn sắc trời đã ngả về chiều, Lăng Húc lên tiếng: "Cũng không còn sớm, điệt nhi xin cáo từ trước.
Đa tạ Cửu Hoàng thẩm.
Ngày mai lại đến xin người chỉ dạy có được hay không?"
Cơ Tuyết không chần chừ gật đầu: "Được."
Lâm Tố Sênh nghe Lăng Húc nói ngày mai muốn đến, ả vội lên tiếng hỏi: "Ngày mai ta cũng đến luôn nhé!"
Cơ Tuyết khựng lại một giây nhìn ả, khoé miệng hơi nhếch lên, gật đầu: "Được."
Mục đích đã đạt được, Lâm Tố Sênh cũng không nán lại, đứng dậy cáo từ: "Vậy tiểu nữ xin được cáo lui trước.
Đa tạ Kỳ Vương phi chỉ giáo.
Bái kiến Kỳ Vương, Kỳ Vương phi, Thất điện hạ."
Nàng cười trả lời: "Vậy muội cũng không giữ người, biểu tỷ đi thong thả."
Lâm Tố Sênh sượng mặt thoái lui, trở về nhà của mình, trên tay cầm theo mấy cuốn cầm phổ của Cơ Tuyết.
Ả tự dặn lòng: đêm nay phải cố gắng học thuộc tất cả âm điệu của mấy cuốn nhạc này, nhất định phải để cho Lăng Húc có cái nhìn khác về ả.
Có như vậy ả mới mau chóng đạt được sự yêu thích của y, kế hoạch trở thành phượng hoàng của ả mới mau chóng đạt thành ước nguyện.
Lăng Húc sau khi cáo từ cũng trở về phủ của chính mình.
Cầm trên tay mấy cuốn cầm phổ, trong lòng y lại nung nấu một ý tưởng lớn lao.
Khoé miệng bất giác nở nụ cười tà mị, lẩm bẩm vài câu không thành tiếng: "Cơ Tuyết, nàng càng lúc càng khiến ta không thể dời tầm mắt.
Làm thế nào để nàng thuộc về ta đây? Lăng Kỳ, có lẽ ta phải..."
Những câu nói về sau y nói càng lúc càng nhỏ dần đến khi không còn nghe rõ ràng nữa.
Ánh mắt y ánh lên tia sáng sắc lạnh hung tàn trước nay chưa từng có, vô cùng không phù hợp với gương mặt tuấn mỹ của y.
Hai người không liên quan đi rồi, Cơ Tuyết cảm thấy mệt mỏi liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi, Lăng Kỳ cũng không hề nói tiếng nào im lặng đi theo phía sau.
Đến khi nàng bước chân vào phòng rồi, Lăng Kỳ cũng bước vào vào theo tiện tay đóng chặt cửa phòng lại.
Một tiếng "cạch" vang lên sau lưng khiến Cơ Tuyết chợt giật mình quay đầu lại nhưng nàng còn chưa kịp làm ra động tác tiếp theo liền bị Lăng Kỳ áp sát vào cánh cửa, liền sau đó mạng che mặt cũng bị hắn kéo xuống ném đi.
Cơ Tuyết bị hành động bất ngờ của hắn doạ sợ, mắt trợn tròn nói không thành câu: "Chàng...!chàng...!định làm gì?"
Khoé miệng Lăng Kỳ cong lên: "Ta định làm gì sao? Câu hỏi rất hay đấy? Vậy nàng muốn ta sẽ làm gì?"
Cơ Tuyết mi mắt giật một cái.
Hắn đây là có ý tứ gì chứ? Chằng lẽ...!Nàng muốn che mặt a, hiện tại trời còn chưa tối hẳn đâu, mà nàng thật sự là mệt muốn chết rồi, làm gì còn có tinh lực cùng hắn chơi trò mười tám cộng?
Đêm qua lăn lộn đến nỗi sáng khi thức dậy, nàng eo mỏi chân đau không muốn rời giường.
Bây giờ lại tiếp tục nữa chắc nàng...!
Lão thiên a, ông nhìn xuống một chút xem tên nam nhân hơn hai mươi năm cấm dục, bây giờ động dục muốn ăn thịt con đây nè.
Ai đến cứu con đi a!
"Chàng trước tiên buông thiếp ra có được hay không?" Cơ Tuyết nài nỉ.
Lăng Kỳ không hề nghe lời nàng cầu khẩn, trái lại càng ép sát nàng hơn, bàn tay mơn trớn trên gò má trơn bóng của nàng, sau đó giữ lấy cằm, ngón cái miết nhẹ vào cánh môi đỏ mọng của nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nương tử, vi phu hình như dễ dãi với nàng quá, để bây giờ nàng không biết thu liễm, cứ muốn đi câu dẫn nam nhân có phải hay không?"
Cơ Tuyết mắt trợn tròn, vội vàng phản bác: "Cái gì mà câu dẫn nam nhân chứ? Chàng đừng có đổ oan cho thiếp!"
"Tên Lăng Húc kia chẳng lẽ không phải nam nhân?" Hắn hỏi ngược lại nàng.
"Lăng Húc?"
Cơ Tuyết lặp lại cái tên Lăng Kỳ vừa thốt ra, liền hiểu ra sự tình, cười vang một tiếng: "Ha ha...!Tiêu Kỳ, chàng lại ăn giấm a!"
Hắn nhéo mũi nàng một cái, tỏ vẻ không vui nói: "Gọi ta là gì?"
Nàng nén cơn buồn cười xuống, cánh tay vòng qua thắt lưng của hắn, cười ngọt ngào: "Tướng công, muốn ăn giấm cũng phải chọn lựa chứ? Ai lại ăn giấm của ấu tử chứ?".
Bạn đang đọc bộ truyện Cầm Thánh Vương Phi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cầm Thánh Vương Phi, truyện Cầm Thánh Vương Phi , đọc truyện Cầm Thánh Vương Phi full , Cầm Thánh Vương Phi full , Cầm Thánh Vương Phi chương mới