TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đàm Thiếu Tông dành một buổi chiều cùng Kim Khiết sắp xếp lịch chụp trong hai tuần tới, kể từ hôm nhận cuộc điện thoại yêu cầu hoãn lịch chụp buổi chiều, Kim Khiết đã tự thuyết phục bản thân làm quen với thói đột ngột gây chuyện của Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông không báo lịch trình đầy đủ với cô, cô chỉ cho rằng dạo này Đàm Thiếu Tông mệt mỏi, muốn ra nước ngoài nghỉ phép, dặn Đàm Thiếu Tông nhớ mang quà lưu niệm về.
Sáng hôm sau, Đàm Thiếu Tông đáp máy bay đến Trương Dịch. Sân bay rất nhỏ, máy bay chở khách cũng ít, lúc ấy chỉ có đúng một chuyến bay hạ cánh, tài xế hẹn trước đã cầm bảng viết tên Đàm Thiếu Tông chờ sẵn ở sảnh. Địa hình Trương Dịch không quá cao so với mực nước biển, nhưng chuyến bay này đã làm bệnh cảm của anh nặng thêm.
Đàm Thiếu Tông tốt bụng khuyên Kỷ Ức Dương giữ gìn sức khỏe sau khi phơi gió lạnh, cuối cùng thành ra người đi cùng xe là anh lại ốm.
Nhận phòng xong, anh đến hiệu thuốc gần khách sạn mua thuốc cảm, có lẽ là vì thấy anh lấy ba bốn loại thuốc cảm loạn cả lên nhưng lại ăn mặc phong phanh, nhân viên thu ngân tốt bụng nhắc nhở ngày mai nhiệt độ hạ thấp, trời đổ tuyết lớn.
Nhiều năm trước Đàm Thiếu Tông đã học tập đầy đủ, biết rằng ngoài địa mạo Đan Hà*, thành phố nhỏ này không còn địa điểm du lịch nào làm anh muốn ghé thăm nữa. Lúc ấy anh tưởng Kỷ Ức Dương yêu thích phong cảnh Đan Hà, về sau mới biết người tới Trương Dịch vốn chẳng phải Kỷ Ức Dương.
Bữa tối, anh gọi phục vụ mì thịt bò tận phòng, cơ thể không ổn, ăn ba miếng đã ngấy. Tài xế hẹn trước gọi điện cho Đàm Thiếu Tông, xác nhận giờ gặp mặt sáng mai, tài xế còn nói rõ nếu sáng mai trời đổ tuyết, chi phí sẽ tăng 40%, Đàm Thiếu Tông đồng ý.
Đêm đó, trời bắt đầu đổ tuyết lớn. Buổi sáng tài xế đến rất đúng giờ, Đàm Thiếu Tông uống thuốc cảm, toàn thân mệt mỏi rã rời, cũng may tài xế không phải người nói nhiều. Tới cổng khu thắng cảnh Đan Hà đầy màu sắc, tài xế đề xuất: “Anh đến rất không đúng lúc, hôm qua tuyết lớn quá, e là không thể trông thấy phong cảnh rực rỡ kỳ diệu như trong sổ tay du lịch, nếu anh không vội thì bây giờ tôi đưa anh về khách sạn, nếu sáng mai tuyết ngừng tôi sẽ tới đón anh, không lấy thêm tiền.”
Đàm Thiếu Tông chỉ sắp xếp lịch trình ba ngày hai đêm, tuy có thể đổi vé máy bay, nhưng chắc cũng không cần thiết phải đánh cược chờ tuyết tan. Cuối cùng, anh từ chối ý tốt của tài xế, tài xế đành chờ anh ở bãi đỗ xe như đã hẹn.
Công viên địa chất chỉ lác đác vài du khách, Đàm Thiếu Tông ngồi xe đưa đón đến đài quan sát, đường tuyết trơn trượt, anh chỉ có thể chậm rãi cẩn thận bước từng bậc cầu thang. Đứng ở nơi cao nhất, quả thực không thể nhìn rõ cảnh quan xinh đẹp nhiều màu sắc, núi non trùng điệp bao phủ trong tuyết trắng, tuy vẫn rất đẹp nhưng cứ có cảm giác đó không phải phong cảnh nên xuất hiện nơi đây.
Đàm Thiếu Tông vốn không mong đợi nhiều, nhưng thấy phong cảnh khác xa tưởng tượng anh vẫn có phần tiếc nuối. Chẳng ai lại đến Trương Dịch để ngắm núi tuyết, dù Đàm Thiếu Tông cũng không rõ rốt cuộc tại sao anh muốn tới đây.
Đàm Thiếu Tông nhớ lời tài xế nói, anh đến rất không đúng lúc.
Mấy năm trước ở New York, cũng là ngày đông đổ tuyết, anh từng tự nói với mình một câu hệt như thế.
Đàm Thiếu Tông ở khu ngắm cảnh không đến 40 phút, năm đài quan sát anh chỉ tới một. Tài xế không khỏi ngạc nhiên, thấy từ đầu đến cuối anh chẳng có vẻ gì là hứng thú, tài xế cố gắng vớt vát cho phong cảnh quê hương: “Chỉ cần tới vào mùa khác là được, mùa cao điểm đông khách nhưng cảnh quan chắc chắn rất đẹp. Các chuyên gia nói địa hình nơi này không thể đột ngột biến mất, lúc ấy tôi lấy anh 70% giá mùa cao điểm thôi.”
Đàm Thiếu Tông hỏi: “Địa hình Đan Hà không bị phong hóa* à?”
“Không dễ vậy đâu,” tài xế trả lời, “Đá núi lửa tồn tại mấy vạn năm, chắc chắn sống lâu hơn anh và tôi.”
Đàm Thiếu Tông không nói nữa.
Có lẽ là ngấm gió lạnh ở khu tham quan, dù đã uống thuốc cảm, sức khỏe Đàm Thiếu Tông chẳng những không khá hơn mà còn thêm triệu chứng đau đầu, anh đành tới hiệu thuốc lúc trước mua thuốc giảm đau. Mùa đông Trương Dịch tối sớm, anh nuốt nắm thuốc với liều lượng tối đa có thể rồi ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy Đàm Thiếu Tông thấy đỡ hơn không ít, tuy là nói chuyện vẫn còn giọng mũi. Chuyến bay cất cánh lúc 11 giờ, 9 giờ anh có mặt ở sân bay, hôm nay dòng người có vẻ đông đúc hơn ngày anh đến, trên màn hình lớn, hầu hết chuyến bay buổi sáng đều bị đánh dấu hoãn hoặc hủy, nhân viên quầy thủ tục bay giải thích là do có cảnh báo bão tuyết.
Đàm Thiếu Tông đành kiểm tra an ninh trước, định kiếm đồ ăn đơn giản trong phòng nghỉ, lúc tìm bàn trống, áo khoác vắt trên khuỷu tay anh bất cẩn quét cuốn hộ chiếu đặt trên bàn của một hành khách xuống đất.
Chính ra cũng không hẳn là Đàm Thiếu Tông sơ ý, hành khách kia để giấy tờ và hộ chiếu quá sát mép bàn. Cũng may người đó không bất chấp lý lẽ, xua tay ra hiệu Đàm Thiếu Tông đã ngồi xổm xuống không cần giúp đỡ, Đàm Thiếu Tông nhanh hơn, nhanh chóng nhặt đồ đạc đưa cho anh ta.
Người kia đưa tay đến trước mặt Đàm Thiếu Tông, ở trong phòng nên ống tay áo được xắn lên, nhất thời Đàm Thiếu Tông không thể rời mắt, nguyên nhân rất nông cạn: người ấy đeo chiếc đồng hồ mà anh cực kỳ yêu thích trong danh mục đấu giá.
Đàm Thiếu Tông đứng dậy, chủ nhân chiếc đồng hồ cũng đứng lên, lịch sự nói cảm ơn. Ánh nhìn của Đàm Thiếu Tông di chuyển từ cổ tay anh ta lên gương mặt, lòng cảm thán đồng hồ đã tìm được chủ nhân rất xứng đáng. Phòng chờ VIP của sân bay khá nhỏ, hôm nay lại đông khách, Đàm Thiếu Tông nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bàn trống, người trước mặt tỏ ý đồng ý, anh bèn ngồi xuống ghế đối diện.
Hai người ngồi đối mặt không nói lời nào thành ra xấu hổ, Đàm Thiếu Tông nhảy cóc qua bước hàn huyên khách sáo, thậm chí quên cả giới thiệu họ tên qua lại, hỏi thẳng rằng có thể xem đồng hồ của anh ta không.
Đoán được Đàm Thiếu Tông cũng là người có mắt nhìn, người kia thoải mái tháo đồng hồ đưa cho anh.
Đàm Thiếu Tông cẩn thận đón lấy, quả đúng là thứ tốt nhất trong những thứ tốt nhất, hơn nữa có thể thấy chủ nhân nó đã hết sức giữ gìn. Cầm chiếc đồng hồ trị giá ngàn vàng trên tay, Đàm Thiếu Tông chợt cảm thấy có lẽ thực ra anh cũng không thích nó đến vậy, đẹp thì vẫn đẹp, nhưng e là lúc đeo sẽ luôn luôn nơm nớp sợ sệt, lo lắng bất cẩn va vào đâu đó.
Anh nhanh chóng trả đồng hồ cho chủ nhân, lúc người kia đeo đồng hồ, Đàm Thiếu Tông để ý mặt trong cánh tay anh ta có một hình xăm, có thể nhìn được dòng chữ và con số thấp thoáng. Thấy ánh nhìn của anh, người kia vẫn thoải mái không kiêng dè, Đàm Thiếu Tông thực sự tò mò, bèn hỏi: “Đó là biểu tượng liên quan đến tôn giáo à?”
“Không,” đeo đồng hồ xong xuôi, người kia trả lời anh, “Chỉ là một cái cốc chịu nhiệt chia vạch thôi.”
Đàm Thiếu Tông thấy ý tưởng này rất đặc biệt, thiện cảm với người đối diện lớn dần, anh tiếp tục hỏi: “Anh cũng đến đây du lịch à? Hay đi công tác?”
“Có cảnh báo bão tuyết nên chuyến bay của tôi bị chuyển hướng tới đây,” câu trả lời này đã giải đáp thắc mắc của Đàm Thiếu Tông, nhưng người kia vẫn cố ý nói thêm một câu: “Tôi cứ tưởng tôi sẽ không bao giờ đến nơi này nữa.”
Đàm Thiếu Tông biết là phải tôn trọng giới hạn riêng tư của người khác, nhưng có lẽ là vì tiếng gió ngoài cửa sổ quá thê lương, mà phòng nghỉ lại vừa ấm áp vừa ồn ào, anh cảm thấy họ còn rất nhiều chuyện để nói, anh hỏi tiếp: “Vì sao không đến nữa?”
“Khoảng 10 năm trước tôi đã có khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc ở một thành phố gần đây, loại hạnh phúc mà trước đây chưa từng xảy ra, và sau này cũng sẽ không bao giờ xảy ra nữa, dạo thăm chốn cũ chỉ khiến tôi thêm rõ ràng về những gì đã mất.”
Đàm Thiếu Tông thực lòng hâm mộ dáng vẻ khi người kia nói chuyện, chắc chắn có một câu chuyện cũ chôn sau những lời ấy, nhưng thái độ anh ta vô cùng bình thản, thoải mái thả mình sa vào chuyện xưa.
Đàm Thiếu Tông không thể tưởng tượng ra vì sao người đeo chiếc đồng hồ đó lại cảm thấy khoảng thời gian ở nơi bình thường và có phần nhàm chán này là hạnh phúc nhất, Đàm Thiếu Tông im lặng một lát, nghĩ thầm cũng nên đến lượt anh rồi, ma xui quỷ khiến lên tiếng: “Tôi đến đây vì một chiếc bật lửa.”
Người nghe duy nhất của anh có vẻ rất kiên nhẫn, giúp Đàm Thiếu Tông có thêm rất nhiều dũng khí, anh nói tiếp: “Anh phải giữ bí mật cho tôi nhé, mà chúng ta không gặp lại nhau đâu, anh không giữ bí mật cũng không sao. Tôi sắp ly hôn, với một người đàn ông, rất kỳ lạ đúng không? Anh ấy cho tôi một chiếc bật lửa, trên bật lửa viết “Trương Dịch tuyệt đẹp”, là chiếc bật lửa bình thường nhất mà anh có thể tìm thấy ở cửa hàng lưu niệm du lịch, cộng dồn lại tôi đã mua tất cả tám chiếc, nhưng 2 năm trước người ta dừng sản xuất rồi.”
Đàm Thiếu Tông ngừng một lát, rốt cuộc anh vẫn không thể hạ quyết tâm kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện cũ cho một người mới quen hôm nay, nhưng bản thân anh đã bắt đầu hồi tưởng, tâm sự của anh nhen nhóm từ bao giờ, có lẽ là ngày đột ngột bị Đàm Khang bắt đính hôn.
Lúc đầu Đàm Thiếu Tông không để ý nhiều đến chuyện ở Bangkok. Cậu chưa bao giờ có bất cứ suy nghĩ yêu đương gì với Kỷ Ức Dương, tuy có thoáng nghĩ rằng việc Kỷ Ức Dương mời cậu ăn tối có hơi kỳ quái, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ ngắn ngủi mà thôi, bản năng cậu cảm thấy suy đoán theo hướng hẹn hò là hết sức vớ vẩn… dẫu sao trước buổi chiều đi chơi chung ở Bangkok, quan hệ giữa họ cùng lắm chỉ dừng tại mức chạm mặt chào hỏi, tuy Đàm Thiếu Tông nhớ rõ chuyện ở cùng phòng với Kỷ Ức Dương trong chuyến tham quan mùa thu, nhưng khi ấy cậu hoàn toàn không biết gì về diễn biến tâm lý của Kỷ Ức Dương.
Kỷ Ức Dương trách Đàm Thiếu Tông cũng không sai, sau buổi sáng cả hai đi học muộn, Đàm Thiếu Tông đã cố tình tránh mặt Kỷ Ức Dương. Trước khi qua đời, Phương Vân Lệ đã nói bố sẽ đón cậu về nhà, lần nào đề cập đến chủ đề này Phương Vân Lệ cũng nhắc nhở cậu “tuyệt đối không được làm phiền cô và các chị”. Sáng hôm ấy vẻ mặt Kỷ Ức Dương vô cùng mất kiên nhẫn, tuy rằng khi mọi sự đã qua, Đàm Thiếu Tông cũng tự thấy là bản thân quá nhạy cảm, nhưng Đàm Thiếu Tông 12 tuổi không thể nghĩ ra cách nào hay hơn, giống như tất cả tranh chấp có thể xảy ra từ khi cậu dọn vào nhà họ Đàm, né tránh luôn là biện pháp tự bảo vệ tốt nhất.
Kết thúc kỳ nghỉ xuân, Đàm Thiếu Tông không thể không nhìn thẳng vào sự thật là trường học đã chẳng còn Dư Giảo Giảo. Đàm Thiếu Tông nhớ rõ Dư Giảo Giảo hy vọng cậu học nhiếp ảnh, lần đầu tiên cậu chủ động tìm bà Đàm, xin bà cho phép tham gia một lớp huấn luyện. Nửa học kỳ sau trôi qua rất nhanh, thực ra Đàm Thiếu Tông đã suýt quên mất việc xảy ra ở Bangkok, cứ thế đến một buổi tối nào đó trong kỳ nghỉ hè, trên bàn cơm, bà Đàm tế nhị nhắc chuyện nhà bên, hai cô con gái truy hỏi, bà kể hôm qua Kỷ Ức Dương nói với người nhà rằng y thích đàn ông.
Đàm Thiếu Nhụy rất kích động, thậm chí còn hét lên một tiếng rồi nói: “Thích đàn ông? Cậu ta điên rồi à?”
Bạn đang đọc bộ truyện Cảnh Xuân Lãng Phí tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cảnh Xuân Lãng Phí, truyện Cảnh Xuân Lãng Phí , đọc truyện Cảnh Xuân Lãng Phí full , Cảnh Xuân Lãng Phí full , Cảnh Xuân Lãng Phí chương mới