"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bác sĩ Lâm quả thực là một người tốt". Giọng vị bác sĩ có chút mệt mỏi nhưng cũng đủ khiến cho Lâm
Tuấn đang nằm trong phòng cấp cứu phát điên. Bởi anh cũng là bác sĩ nên
đương nhiên anh hiểu câu nói này có ý gì. "Đồ khốn, cậu nói bậy cái gì đó? Tôi chưa chết đâu, mau quay
lại cho tôi! Lấy đâu ra kiểu chữa bệnh cứu người như vậy sao?", Lâm Tuấn muốn đứng lên. Anh chưa chết, anh vẫn có thể được cứu! Nhưng ngay lúc này, cả bác sĩ và y tá đều đang thu dọn đồ đạc để rời đi. “Quay lại, mấy người mau quay lại cho tôi!”, Lâm Tuấn gầm
lên, anh biết nếu như không có người phát hiện mình còn sống thì chắc
chắn anh sẽ bị đẩy đến nhà xác, vậy thì cái nhiệt độ âm tầng đó cũng sớm lấy đi mạng sống của anh mà thôi. Đây là giết người đó! "Nếu như có thể, tôi muốn gặp mặt anh ấy lần cuối cùng!" Đó là một giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ, chắc cũng không thể vượt quá hai mươi ba mươi được, Lâm Tuấn có thể chắc chắn anh không hề quen biết cô, nhưng Lâm Tuấn biết rằng anh sẽ được cứu. “Đúng vậy, cứu tôi đi, hãy nhận ra là tôi chưa chết!”, Lâm
Tuấn vô cùng kích động, anh đang rất mong đợi người phụ nữ này phát hiện ra mình vẫn chưa chết. "Cô Diệp phải chuẩn bị tâm lý nhé, bác sĩ Lâm đã bị thiết bị
xây dựng đang được cẩu va vào đầu, dáng vẻ hiện tại, có thể khiến cho
người khác khó thể chấp nhận được...", vị bác sĩ nói: "Không sao cả, dù
gì anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của tôi”. Người phụ nữ bình thản nói. Mình là ân nhân cứu mạng của cô ấy sao?
Lâm Tuấn chợt hồi tưởng lại, lúc anh đi qua một công trường
xây dựng bỏ hoang rồi nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm cầm ví
trên tay đang đứng ngay bên dưới, bỗng thang máy đang thi công ở tầng ba rơi xuống, thế là Lâm Tuấn liền lao tới đẩy cô ra... "Ừ nhỉ, mình nhớ ra rồi, vì cứu cô ấy nên mình mới bị thương
nặng thế này", Lâm Tuấn có chút buồn, anh biết rất rõ vết thương lúc đó, chắc chắn hộp sọ đã bị vỡ, nhưng với trình độ y học hiện tại thì phẫu
thuật thẩm mỹ gần như là vô dụng. Nhưng chí ít thì cũng giữ được mạng
của anh. "Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi đã cho người điều tra rồi, anh là trẻ mồ côi, anh không còn người thân nào trên đời này nữa nên tôi không thể báo đáp cho anh được, nhưng tôi cũng sẽ đốt quần áo giấy cho anh
trong mấy ngày lễ tết", người phụ nữ nhẹ nhàng nói. Cô nói cái gì cơ? Không! “Tôi còn chưa chết kia mà, cô xem cho rõ đi, tôi vẫn chưa
chết, tôi vẫn có thể suy nghĩ được, tôi vẫn còn cứu được, tôi không cần
báo đáp, tôi chỉ muốn sống thôi!”, Lâm Tuấn tức giận rống lên, nhưng
ngoài kích động ra thì anh không thể làm được gì cả. Khoảng mười phút sau, anh đi đến một nơi lạnh lẽo, Lâm Tuấn
biết phía trước sẽ có một nơi khiến cho người ta phải run sợ, đó là nhà
xác. "Khốn kiếp, khốn kiếp, các người sẽ chết không yên thân đâu!
Không chết yên đâu!”, nếu bị đưa đến nhà xác thì cơ hội sống sẽ càng
mỏng manh, Lâm Tuấn chỉ có thể nguyền rủa anh không làm sai gì cả, tại
sao chuyện này lại xảy ra với mình chứ? Đúng là chết tiệt mà! "Tôi mồ côi cha mẹ từ khi sinh ra, nhờ nỗ lực của bản thân
nên mới có Lâm Tuấn như ngày hôm nay, tôi đã giành được Giải thưởng quốc tế cao nhất về Thành tựu Y học, tôi có tay nghề xuất sắc, cũng đã cứu
được rất nhiều người, nhưng tôi lại nhận được gì đây? Tôi chưa từng yêu
đương, chưa từng được chạm vào tay phụ nữ, chưa từng được sờ ngực phụ
nữ, chưa từng nếm thử mùi vị tình yêu, tôi không cam tâm, tôi không cam
tâm!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!