"Đúng vậy…" Ông cụ Ngô im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng,
khuôn mặt ông Lưu bụng phệ lập tức trở lên vui vẻ thích chí, sau đó ông
ta còn quay lại nhìn Lâm Tuấn với ánh mắt khinh bỉ. "Cậu thanh niên nghe thấy chưa? Trương đại sư không cần bất
cứ sự gợi ý nào cũng có thể chẩn đoán chính xác tình trạng bệnh của ông
cụ Ngô đấy, như vậy còn gọi là không giỏi y thuật sao? Hừ, nếu không
phải nể mặt chủ tịch Dương thì hôm nay tôi đã bảo người bắt tên nhóc
ngạo mạn cậu đi vì tội phỉ báng Trương đại sư rồi…" "Ông Lưu đừng nổi giận, thanh niên mà, không biết trời cao
đất dày là chuyện bình thường thôi, dạy dỗ một chút là được rồi", Trương đại sư cười rồi nói. Trương đại sư và ông Lưu kẻ tung người hứng nhịp nhàng khiến sắc mặt chủ tịch Dương dần trở lên khó coi. Vừa rồi Dương đại sư chỉ bắt mạch đơn giản cũng đã biết được
bệnh tình của ông cụ Ngô, điều này đủ chứng minh y thuật của ông ta cao
như thế nào rồi, cho nên ông ta nói đã biết cách chữa trị cho ông cụ Ngô cũng rất có thể là sự thật. Chưa biết đơn thuốc ông ta kê có tác dụng hay không, nhưng ít nhất trong khoảng thời ngắn ông cụ Ngô đã chấp nhận phương pháp điều
trị của Trương đại sư rồi. Đúng là… Sau khi đã được chứng kiến y thuật cao siêu của Trương đại
sư, ông cụ Ngô vừa rồi còn cười nói vui vẻ với chủ tịch Dương vậy mà bây giờ chỉ chú ý tới ông Lưu và Trương đại sư thôi.
"Trương đại sư chẩn đoán bệnh tình của tôi rất đúng, bệnh của tôi bình thường thì không sao, chỉ cần tái phát một cái là tôi sống
không bằng chết. "Ông Ngô yên tâm, bệnh của ông là do khí trệ tích tụ lâu ngày hình thành, khí trệ tích tụ ở nơi không nên tích tụ làm tắc nghẽn kinh
mạch nên dẫn tới việc khó thở và đau ở ngực, mặc dù muốn chữa khỏi triệt để hơi khó nhưng nếu dùng phương pháp điều trị giảm bớt bệnh tình thì
không thành vấn đề". "Vậy thì làm phiền Trương đại sư rồi". "Ông cụ Ngô khách sáo quá, tôi kê đơn thuốc này, ông cụ chỉ
cần bảo người nấu thuốc đúng như phương pháp tôi viết là được, chắc chắn có thể làm giảm cơn đau đớn lúc phát bệnh". "Chỉ làm giảm thôi sao…", nghe Trương đại sư nói vậy vẻ mặt
ông cụ Ngô hơi thất vọng, ông cụ liền dò hỏi Trương đại sư: "Trương đại
sư, bệnh của tôi không có cách nào chữa triệt để sao?" "Cái này…", Trương đại sư ấp úng do dự một lát rồi chậm rãi
trả lời: "E là không có đâu, bệnh của ông cụ là do tắc nghẽn kinh mạch,
điều trị bệnh về kinh mạch không còn cách nào khác ngoài việc nghỉ ngơi
hợp lý và dùng thuốc từ từ điều trị, cho nên bệnh của ông cụ chỉ có thể
thuyên giảm chứ không có cách nào điều trị dứt điểm được…"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!