Sau khi Lâm Tuấn chứng minh được thực lực của mình, ông cụ Ngô cũng chẳng còn hoài nghi gì anh nữa. Chắc chẳng có ai có thể chỉ đứng đó nhìn một lúc mà chẩn đoán được căn
nguyên căn bệnh của ông cụ Ngô, nguyên nhân dẫn đến căn bệnh kỳ quái của ông, thậm chí đưa ra phương pháp chữa trị, như vậy đã đủ để chứng minh y thuật siêu việt của chàng trai trước mắt này. Mặc dù ông cụ
Ngô có hơi khó chấp nhận Tây y, nhưng không biết tại sao, khi nghe Lâm
Tuấn nói cần phẫu thuật để giải quyết triệt để căn bệnh kỳ quái này,
trong lòng ông cụ đột nhiên chấp nhận phương pháp chữa trị này. "Ông Dương à, dạo gần đây tôi quấy rầy ông nhiều rồi, tôi cũng ở thành phố Yến Kinh của mọi người một thời gian rồi". Không biết có phải vì nhìn thấy hy vọng chữa trị khỏi hoàn toàn căn
bệnh này hay không, sắc mặt ông cụ Ngô lúc này có vẻ khá vui. Chủ tịch Dương rõ ràng cũng vui, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn ông cụ Ngô mấy phần, khiến người ta cảm thấy hình như người được chữa khỏi
không phải ông cụ Ngô mà là ông ấy. "Ông cụ Ngô, chúc mừng chúc mừng, căn bệnh hành hạ ông một thời gian lâu như vậy đến nay cuối cùng
cũng có thể chữa khỏi hoàn toàn, đợi ông khỏi bệnh chúng ta nhất định
phải uống với nhau một bữa để chúc mừng chuyện này!"
"Ha ha ha
ha, được, nếu như thật sự có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ quái này, chúng
ta nhất định phải cùng uống với nhau một bữa, có điều nói đi nói lại,
lần này thực sự phải cảm ơn ông, nếu không có ông mời cậu trai trẻ tài
giỏi Chí Khiêm này đến, tôi sợ chắc cũng như lần trước, uống nửa tháng
thuốc chẳng có tích sự gì cả, vẫn cứ phát bệnh". Ông cụ Ngô đã
gặp biết bao danh y rồi, nhiều người cũng như Trương đại sư, kê cho ông
đơn thuốc để điều dưỡng cơ thể, nhiều năm như vậy ông hầu như thuốc nào
cũng uống rồi. Ông Lưu đứng bên cũng chúc mừng ông cụ Ngô:
"Chúc mừng ông cụ Ngô, bệnh của ông cuối cùng cũng có hy vọng chữa khỏi
rồi, thời gian tới đây ông cứ yên tâm ở lại Yến Kinh chữa bệnh đi, có
chuyện gì thì liên lạc với ông Dương hoặc tôi là được". "Ha ha
ha ha, được, lần này phiền ông Lưu rồi, có cơ hội nhất định phải cùng
nhau uống một bữa để tôi cảm ơn ông", trong tiếng cười sảng khoái, ông
cụ Ngô cũng cảm ơn ông Lưu. Mặc dù ông Lưu không giúp gì được
cho ông cụ Ngô, nhưng dù sao cũng có lòng, cho dù cũng xuất phát từ mục
đích riêng nhưng vẫn phải cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!