Khi nhìn rõ hai bóng người đó, ngọn lửa phẫn nộ lập tức dâng trào trong lòng Lâm Tuấn. Giữa Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà không hề có hành động nào quá thân mật, chỉ là cùng nhau đi ra khỏi nhà họ Đường, thi thoảng nói
với nhau vài ba câu, nhưng cảnh tượng đấy lọt vào trong mắt Lâm Tuấn lại giống như người mình yêu thương nhất tay trong tay với kẻ khác dạo bước trên phố vậy, điều này khiến anh thấy vô cùng tức giận. Lâm Tuấn biết rất rõ sự phẫn nộ này chính là sự đố kỵ. Anh và Đường Tịnh Nghi kết hôn lâu vậy rồi nhưng cô chưa bao
giờ đi dạo phố cùng anh, không những là dạo phố, trừ lúc kết hôn hai
người cùng nhau đi ra khỏi nhà họ Đường ra thì anh và cô ấy chưa từng
một lần cùng nhau rời khỏi nhà Đường. Ấy vậy mà lúc này Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà lại cười nói vui vẻ cùng nhau rời khỏi nhà họ Đường, làm sao Lâm Tuấn có thể chấp
nhận được điều này chứ. Vậy nên Lâm Tuấn quyết định hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười ấm áp, tiến về phía hai người bọn họ. Có thể là do phẫn nộ nên Lâm Tuấn không để ý sau khi anh bước xuống xe, con xe Porsche màu đen phía sau anh không hề rời đi, vẫn dừng ở đó. Trên xe, vị chủ tịch thành phố âm thầm quan sát Lâm Tuấn tiến về phía Đường Tịnh Nghi, ông có vẻ đang suy tư điều gì đó.
Lúc này Đường Tịnh Nghi đi ra khỏi nhà họ Đường cùng Tịch Ngự Hà mới nhận ra Lâm Tuấn đang đi về phía hai người. “Hàn Chí Khiêm, tôi...” Khi nhìn thấy Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi định giải thích với
anh rằng cô với Tịch Ngự Hà chỉ là cùng nhau tham gia một hoạt động mà
thôi. Vừa định mở lời, đột nhiên Đường Tịnh Nghi cảm thấy mình
không cần phải giải thích gì với tên phế vật này, vậy nên cô hừ lạnh một tiếng, không nói gì mà lướt qua Lâm Tuấn. Tịch Ngự Hà cũng nhìn thấy Lâm Tuấn, hơn nữa ánh mắt đùa cợt
của hắn thể hiện rõ hắn ta đang định nói gì đấy với Lâm Tuấn, nhưng mà
không có thời gian bởi vì sau khi Đường Tịnh Nghi lướt qua Lâm Tuấn, cô
không hề dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước, Tịch Ngự Hà đành vội
vàng lướt qua Lâm Tuấn, đuổi theo Đường Tịnh Nghi. Ba người cứ lướt qua nhau như thế, đối với Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà mà nói, Lâm Tuấn giống như không khí vậy, không hề có cảm
giác tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!